Vừa rồi bị đối phương nhìn ra chuyện giấu kim phiếu, lão ta cũng có hoang mang nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh được. Nhưng lúc này thì lão đã hoảng sợ ra mặt. Từng lời đối phương nói hệt như một cơn gió lạnh buốt, thốc thẳng vào gáy, khiến cả người lão ta như bị đóng băng.
Vừa mở miệng là nói đúng tên của lão ta thì chẳng có gì lạ, dẫu sao lão cũng là tội phạm bị truy nã, sơ sẩy một chút mà bị người ta phát giác thì cũng bình thường.
Nhưng… chuyện lão tu luyện Hoặc Âm Thuật, chính lão chưa hề nói cho ai biết, ngay cả đám lão Nhị cũng chưa, sao hắn lại biết rõ mồn một như thế?
Đây là một quyển bí tịch mà lão tình cờ gặp phải và cũng vất vả lắm mới giành được. Lâu nay lão luôn giấu kín trong lòng, tự phụ rằng khắp thiên hạ chẳng ai biết được khả năng của bản thân. Nào ngờ đối phương vừa mở miệng đã nói trúng phóc, nỗi chấn động quá mạnh mẽ khiến lão sợ chết khiếp.
Bí tịch có rất nhiều loại, nhục thể, võ công, công pháp… Có điều, những thứ này đều có thể tìm thấy rất dễ dàng. Trong thế gian này, thứ quý hiếm nhất e rằng chính là loại bí thuật liên quan đến tinh thần!
Hoặc Âm Thuật, là một bí thuật tinh thần cấp thấp, nhưng cấp thấp đến đâu cũng là tuyệt chiêu tấn công tinh thần. Dù là cao thủ mà không có sự phòng bị, cũng sẽ bị trúng chiêu. Năm xưa lão ta từng bị một cao thủ cảnh giới thất trọng tóm được. Cũng nhờ vào tuyệt chiêu này, mở lời ngon ngọt, mới được đối phương tha mạng cho.
Vừa rồi lão cố tình cầu khẩn, trên thực tế là đang định dùng thủ đoạn này để mê hoặc đối phương!
Nằm mơ lão cũng không ngờ, hắn chẳng hề bị mê hoặc, mà còn giống như một đấng toàn năng, biết tất tần tật về lão ta. Nó giống như đứng trước mặt đối phương mà bản thân bị lột hết quần áo, hoàn toàn trần như nhộng, hỏi sao mà không thấy bàng hoàng, kinh hãi?
Trước đó chỉ là thấy lo sợ, bây giờ thì kinh hãi luôn rồi.
“Không cần quan tâm làm sao ta biết, ta cũng không chỉ biết nhiêu đó đâu, ngay cả mệnh môn của ngươi, ta cũng biết nằm lòng đó! Muốn ta không giết ngươi cũng được, nhưng kể từ ngày hôm nay, nếu để ta biết được ngươi vẫn tiếp tục đi lừa đảo người ta, làm xằng làm bậy, vậy hãy chờ chết đi!”
Không nói gì thêm, Trương Huyền liền tung một cước lên người đối phương.
Rắc rắc!
Lại một tiếng trứng gà vỡ vang lên, đại bịp Dương Mặc cảm thấy vùng đan điền nổ tung, sức mạnh tu luyện được bao nhiêu năm đã tan thành mây khói.
Không còn thực lực, dù có muốn đi lừa người thì e là cũng không có gan nữa.
“Tu vi của ta…”
Cảm thấy sức mạnh đã mất hết, trong lòng Dương Mặc trào lên nỗi căm hận, nhưng không dám nói thêm lời nào.
Đối phương quá đáng sợ, đã không còn là con người nữa rồi, mà là yêu quái!
Yêu quái đá nát đan điền của ta, phế đi tu vi của ta, làm sao ta dám phản kháng?
“Cút đi!”
Đã lấy được “bồi thường”, xử lý xong tên lừa đảo, Trương Huyền sải bước về phía học viện.
Một tên lừa đảo mà thôi, còn chưa đáng để làm bẩn tay.
Về đến phòng thì cũng gần một giờ đêm rồi.
Có điều, Trương Huyền chẳng thấy buồn ngủ chút nào cả.
Tối nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không nhờ có món thần khí ăn gian là thư viện Thiên Đạo, thực sự hắn cũng chẳng biết phải ứng phó thế nào.
“Đã tìm được mười mấy quyển công pháp tầng thứ sáu, giờ xem xem có thể chắt lọc được chút nào không!”
Trước đó vì tu luyện Thiên Đạo Kim Thân nên hắn chưa xem kĩ công pháp tầng thứ sáu. Bây giờ cũng đang rảnh, có thể nghiên cứu kĩ càng hơn chút.
Thoáng chốc, phương pháp tu luyện chính xác được chắt lọc từ mười mấy quyển bí tịch đã xuất hiện, có điều vừa nhìn vào Trương Huyền đã tá hỏa.
“Chả có liên quan gì cả. Nếu dựa theo cái này mà luyện, chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, chết tươi ngay lập tức cho coi.”
Trương Huyền chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Tuy có được mười mấy quyển bí tịch, nhưng khuyết điểm vẫn còn quá nhiều, dù đã sàng lọc những điểm chính xác ra cả rồi nhưng cũng không thể hình thành một bộ công pháp trọn vẹn, vẫn còn quá nhiều lỗ hổng, hoàn toàn không thể dùng để tu luyện được.
“Thôi tạm gác qua một bên, đợi kiếm được nhiều thư tịch hơn rồi tính tiếp!”
Trương Huyền quyết định luyện lại một lần nữa ba tầng công pháp đầu tiên do thư viện Thiên Đạo chỉnh lý ra, xác định công pháp và tu vi trong cơ thể đã dung hợp hoàn toàn, sau đó hắn mới chìm vào giấc ngủ.
………………………….
Trương Huyền nào hay biết, lúc hắn đến trung tâm giao dịch mua đồ thì trong học viện, sân nhà của trưởng lão Thượng Thần đã sắp nổ tung rồi.
“Ông nội, ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”
Thượng Bân nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc như trời sắp sụp, đất sắp nứt.
Gã là cháu nội ruột thịt của trưởng lão, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, trong sự cưng chiều, lại thêm thiên phú rất khá nên luôn được người ta bợ đỡ. Hôm nay gã phải nhận lấy một thất bại ê chề mà cả đời chưa từng gặp phải, chưa hóa điên ngay lúc đó là đã giỏi lắm rồi.
Đi gây chuyện với người ta, cuối cùng lại bị một
lão điên đánh cho mặt sưng vù lên như bị ong đốt. Đến buổi tối đi ăn cơm thì lại bắt gặp nữ thần ngồi ăn uống, nói cười vui vẻ với thằng khốn kia. Giở trò hãm hại thì không thành công, còn bị mất mặt thì cũng đành thôi. Nhưng quan trọng là…
“Ông nội, chẳng phải ông đã bảo con Bộc Thiên Sư này rất nghe lời sao? Cháu bảo nó dạy cho cái tên Trương Huyền ăn hại ấy một bài học, nó chẳng những không làm, mà còn quay qua đánh cháu một trận…”
Càng nghĩ càng tức, Thượng Bân có cảm giác bây giờ trái tim gã đã ngập trong nước mắt.
Cái con Bộc Thiên Sư trước mặt này, ăn của nhà mình, uống của nhà mình, đến thời khắc quan trọng không chịu nghe lời thì thôi bỏ qua, đằng này còn nghe lời người khác, quay lại đập mình… Chỉ nghĩ đến thôi là đã muốn phát điên rồi.
“Thường ngày nó vốn rất nghe lời mà…” Thượng Thần cũng có hơi xấu hổ, rồi ông ta quay sang nhìn Bộc Thiên Sư với ánh mắt tò mò.
Ông chỉ là một Huấn Thú Sư bình thường, đẳng cấp không cao lắm, dẫu có thể thu phục được dã thú, nhưng cũng là một mối quan hệ bình đẳng, không thể cư xử như nó là người hầu kẻ hạ được!
Chính vì vậy, con Bộc Thiên Sư muốn làm gì thì tự nó quyết định, có thể không cần nhìn sắc mặt ông hay làm theo ý của ông.
Nhưng… nói kiểu nào thì hai bên cũng đã kí kết giao dịch, để nó bảo vệ cháu nội của mình. Sao nó lại đi nghe lời người khác mà đánh Thượng Bân?
“Grào!”
Thấy đối phương nhìn qua, Bộc Thiên Sư tỏ ra đầy cao ngạo, đầu ngẩng lên tận trời, bộ dạng như hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nó.
Nhìn cách nó phản ứng, Thượng Bân chợt thấy trái tim mình như vừa trúng thêm hàng vạn vết thương.
Lúc gặp Trương Huyền, nó thè lưỡi liếm láp tay người ta, cực kỳ cung kính, hệt như con chó mặt sệ. Bây giờ thì nhìn đi, cao ngạo như ông vua bà chúa… Mịa nó, rốt cuộc thì thằng đó hay là ông nội ta mới là chủ của ngươi?
“E hèm, để sau này ông sẽ nói chuyện tử tế với Bộc Thiên Sư!” Thấy biểu hiện từ chối hợp tác của thú cưng, trưởng lão Thượng Thần chỉ biết đỏ mặt vì ngượng, vội vàng xua tay nói.
“Ông nội, lần này ông phải thay cháu dạy dỗ tên Trương Huyền đó mới được. Tốt nhất là hủy bỏ tư cách giáo viên của hắn, tống cổ ra khỏi học viện!”
Biết ông nội và Bộc Thiên Sư chỉ có quan hệ bình đẳng, không thể dạy dỗ được nó, Thượng Bân đã không còn xoắn xuýt với vấn đề ấy nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói qua chuyện khác.
Một tên ăn hại thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, lại khiến gã phải nhục mặt, còn bị thương khắp người, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma. Nỗi thù hận này, dù có nhảy xuống sông cũng chẳng rửa sạch được!
“Yên tâm đi, chuyện này ông sẽ xử lý! Có điều, tên Trương Huyền này không biết táp nhầm con ruồi nào, mà may mắn chiêu nạp được năm học sinh, nên chẳng có cái cớ nào thỏa đáng cả. Dẫu có là ông, muốn khai trừ giáo viên đã được đăng ký, cũng rất là phiền phức!”
Trưởng lão Thượng Thần nói.
Trương Huyền là giáo viên đã được Công Hội Giáo Viên Đại Lục đăng ký chính thức. Cho dù ông ta có là trưởng lão, kiêm chủ nhiệm Phòng Đào tạo của học viện đi nữa, nếu đối phương chẳng phạm lỗi lầm lớn nào thì cũng chẳng có đủ lí do để khai trừ.
Trưởng lão Thượng Thần vừa lắc đầu vừa cảm thấy khó hiểu.
Một tên bất tài thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, ai ai cũng nghĩ hắn sẽ không chiêu nạp được học trò nào. Nhưng nào có ai ngờ được, chẳng những chiêu nạp được, mà còn chiêu nạp đến năm người, trong đó còn không thiếu những người lọt tốp 100 trong cuộc khảo hạch đầu vào!
Nếu không nhìn thấy tận mắt, thực sự thì ông ta cũng chẳng dám tin.
Thậm chí… khi ông ta xem kết quả do Phòng Đạo tạo công bố, cũng vẫn chẳng thể hiểu nổi.
Tên khốn này… rốt cuộc sao lại làm được vậy?
Nó đã hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường rồi đó, có biết không?