Hôm qua cô mời Trương Huyền dùng cơm, kết quả đã gặp phải Thượng Bân.
Hắn ta đường đường là cháu nội của trưởng lão, giáo viên cấp cao của học viện, lại bị đánh bầm dập như thế, không muốn báo thù mới là lạ!
Có điều, trong học viện nghiêm cấm giáo viên đánh nhau, lẽ nào tên khốn kia đã phái gã này đến, cố tình rình mò ở đây để đánh úp Trương Huyền?
Cũng chả trách Thẩm Bích Như lại nghĩ như thế. Cách ăn vận của Diêu Hàn rất chi là dị hợm, bịt khăn trắng kín mít khuôn mặt, chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt. Vừa nhìn vào đã khiến người ta nghĩ ngay, tên này không muốn người khác thấy mặt của mình!
Và quan trọng hơn nữa là, hỏi gã ta là ai cũng chẳng nói!
Nếu kết hợp cùng với việc hôm qua Trương Huyền yêu cầu mình đừng đi theo, vậy đủ để chắc chắn rằng Thượng Bân đã vô cùng điên tiết, nhờ người đến báo thù!
Thẩm Bích Như nheo mắt lại, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Chuyện này do cô mà ra, đương nhiên cô không thể khoanh tay đứng nhìn. “Ngươi có biết, ra tay với giáo viên trong học viện là phạm tội gì không?”
“Ra tay với giáo viên?”
Diêu Hàn không ngờ cô gái xinh đẹp này lại hỏi như vậy, đầu tiên thì ngớ ra, ngay sau đó ông ta nhớ lại chuyện hôm qua mình đánh tên Thượng Bân thê thảm, bàng hoàng hỏi: “Lẽ nào cô chính là Thẩm Bích Như?”.
Vì Thượng Bân ghen tức Trương Huyền tranh cướp Thẩm Bích Như, nên mới đánh mình thê thảm một trận, chuyện này có đánh chết ông ta cũng không thể quên. Lúc này lại có một mỹ nữ đùng đùng chạy tới, hỏi mình đánh giáo viên là mắc tội gì, không là cô ta thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Xem ra, hôm qua mình đánh Thượng Bân, hôm nay cô ta thay người đang theo đuổi đến trả thù đây mà!
“Không sai!” Thẩm Bích Như lập tức cảnh giác, siết chặt nắm đấm, khí thế lập tức cuộn trào: “Biết điều thì rời khỏi đây ngay, bằng không chớ trách ta không khách sáo!”.
Bản thân cô đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn, nếu phóng thích toàn bộ sức mạnh, sẽ tạo cho người ta cảm giác cực kỳ dữ dội.
“Không khách sáo, chứ không phải cô vốn là đến tính sổ với ta sao? Kiếm cớ làm cái gì?”
Thấy cô ta chưa nói được mấy câu đã chuẩn bị ra tay, tâm trạng của Diêu Hàn trở nên cực kỳ tồi tệ.
Ông chính là đại quản gia hô mưa gọi gió ở thành Bạch Ngọc, ai gặp cũng phải kiêng nể ba phần. Vậy nhưng khi đến đây, đầu tiên là bị người ta đánh cho thương tích đầy mình, mặt thì sưng như ong đốt, sau đó lại bị một tên thầy giáo tầm thường khinh khi, trong lòng ông ta đã phừng phừng lửa giận từ lâu rồi.
Nghe thấy lời này, ông ta đã kiềm chế hết nổi, sắc mặt dưới tấm khăn sa sầm lại, siết chặt nắm đấm, không phí một lời nào nữa mà lập tức xông qua.
Ông ta ra tay chớp nhoáng, khiến những lời quát tháo sắp được cất lên của Thẩm Bích Như bị kẹt lại trong cổ họng. Cô chỉ còn cách lập tức nghênh chiến.
Ầm ầm ầm!
Hai người lập tức giao thủ với nhau.
Thẩm Bích Như tuy chỉ mới là võ giả ngũ trọng viên mãn, nhưng sức khỏe dẻo dai, chiêu thức tinh xảo. Thực lực của Diêu Hàn dẫu có mạnh hơn, nhưng đang bị thương nặng nên nhất thời chẳng làm gì được cô.
…………………………………
“Thượng thiếu, Thượng trưởng lão nói thế nào rồi?”
Trên lối đi trong học viện, Tào Hùng nôn nóng hỏi thăm người thanh niên đang đi đằng trước.
“Yên tâm, chỉ cần cậu học trò ấy không phải cam tâm tình nguyện làm học trò của Trương Huyền, vậy lần này hắn chết chắc rồi!” Thượng Bân cười khẩy.
Hôm nay vừa tinh mơ thì trưởng lão Thượng Thần đã chạy đến Công Hội Giáo Viên tìm Mặc trưởng lão, mời cả ông ấy qua đây.
Bây giờ chỉ cần đưa Trương Huyền và cậu học trò kia đến Tháp Học Tâm, chắc chắn có thể khiến hắn thân bại danh liệt, phải cút khỏi học viện Hồng Thiên!
“Thế thì tốt quá, một khi Trương Huyền bị học viện đuổi thẳng cổ, cô Thẩm chắc chắn sẽ đổ gục trước thủ đoạn của thiếu gia! Khó lòng mà rứt khỏi tay Thượng thiếu ngài…”
Tào Hùng gãi ngay chỗ ngứa của đối phương.
“Ừ! Hôm qua chắc chắn Bích Như đã bị những lời ong tiếng mật của thằng ranh ấy lừa gạt, mới chịu đi ăn cơm với hắn. Chỉ cần hắn cút khỏi học viện, ta không tin là không theo đuổi Bích Như thành công!”
Nghĩ đến Thẩm Bích Như, Thượng Bân đã lấy lại được tự tin.
Gã là cháu nội của trưởng lão, lại là giáo viên cấp cao, tướng tá bảnh bao, xét từ bất kỳ khía cạnh nào thì cũng ăn đứt tên Trương Huyền kia vô số lần!
Người đẹp như Thẩm Bích như, toàn học viện này chỉ có mình mới xứng đôi mà thôi!
Chỉ cần cứ mặt dày đeo bám mãi, cô ấy không thích mình thì còn thích ai?
“Thế thì chúc cho Thượng thiếu, sớm ôm được người đẹp về nhà!”
Tào Hùng nói đầy cung kính.
“Cứ yên tâm, sau này nếu ta và Bích Như về chung một nhà, chắc chắn không để thầy thiệt đâu…” Vừa định ngoác miệng ra cười cho thật đã thì Thượng Bân lập tức cảm thấy vùng da quanh vết thương bị kéo căng, đau muốn chảy nước mắt. “Còn nữa, giải quyết xong Trương Huyền, cũng không thể tha cho tên Diêu Hàn hôm qua đã đánh ta! Quản gia phủ thành chủ thành Bạch Ngọc là cái thá gì? Ở đây là vương
thành Thiên Huyền, không đến lượt ông ta huênh hoang đâu!”
Lão khốn đó dám đánh thẳng vào mặt mình ngay trước bao người, làm cho mình mất sạch thể diện, làm sao có thể buông tha được!
“Đó là chuyện đương nhiên!” Tào Hùng gật gù, rồi bất chợt sững ra, vội vàng chỉ tay về phía trước: “Thượng thiếu, nhìn kìa…”.
“Làm sao?” Thượng Bân ngớ ra, tò mò ngẩng lên, vừa trông thấy thì hai tròng mắt liền rụt lại: “Đó chẳng phải cô Thẩm sao? Cô ấy đang giao đấu với ai? Tên đó là… Diêu Hàn!”.
Hai người đang đánh nhau tưng bừng khói lửa ngay trước cửa lớp của Trương Huyền. Một người là nữ thần trong mộng của gã, Thẩm Bích Như. Người còn lại chính là tên khốn khiến gã hận đến tận xương tủy, Diêu Hàn.
Hai người họ không hề quen biết, chưa từng gặp mặt, sao lại đánh nhau thế kia?
“Thượng thiếu, có khi nào… cô Thẩm biết thầy bị lão khốn nạn đó đánh, cảm thấy bất bình nên đến báo thù cho thầy?”
Phân vân một lát, Tào Hùng thình lình nghĩ đến một khả năng, tức tốc nói ra ngay.
“Hả? Thật sao?” Thượng Bân sửng sốt.
“Chứ còn gì nữa, không thì hai người đó đâu có lý do gì mà đánh nhau! Tính cô Thẩm vốn hiền hòa, thân thiện, không bao giờ ra tay với ai, điểm này thầy cũng rõ mà. Thầy vừa bị người ta đánh, cô ấy lập tức quyết chiến với kẻ đó, không phải là vì thầy… thì thực sự tôi chẳng nghĩ ra lý do nào khác! Vì thầy mà hành động đến mức đó, tôi dám cam đoan, cô Thẩm nhất định đã thích thầy, thậm chí… yêu thầy rồi!”
Tào Hùng giải thích.
“Cô ấy yêu ta?”
Toàn thân Thượng Bân lập tức hóa đá, một cảm giác hạnh phúc đê mê dâng trào trong tim.
Đúng rồi, chính gã cũng thực sự không hiểu nổi, sao Thẩm Bích Như lại đánh nhau với người này.
Không ngờ cô gái này, chưa bao giờ nhận lời mời ăn cơm của mình, cũng hay tỏ ra xa cách, nhưng không ngờ trong lòng lại yêu mình biết bao, quan tâm biết ngần nào!
Thậm chí còn vì mình… dùng thực lực mới ở ngũ trọng viên mãn, đối chọi với cao thủ lục trọng!
“Không được, ta không thể để cô ấy bị thương vì ta được!”
Trong lòng trở nên kích động, máu trong người Thượng Bân như đang sôi lên, ý chí chiến đấu bùng lên dữ dội.
Ân tình của người đẹp, bao giờ cũng khó đáp đền nhất.
Đối phương đã làm như thế, mình còn do dự gì nữa đây?
Nếu do dự nữa thì có còn là đàn ông không?
“Cô Thẩm, ta đến giúp cô đây…”
Gầm lên một tiếng, Thượng Bân bật người lao đến.
Diêu Hàn đang giao chiến với Thẩm Bích Như, qua mấy chục chiêu thăm dò thì đã hoàn toàn nắm được cách thức tấn công của đối phương. Ông ta tin rằng, chỉ cần mạnh tay hơn, sau vài chiêu là hạ gục được đối phương thôi. Đang định tung ra tuyệt chiêu, bỗng ông ta nghe thấy tiếng ai đó hét lên, quay qua thì thấy Thượng Bân đã nhào đến ngay trước mặt.
“Quả nhiên là cùng một bọn, đáng ghét, quá đáng ghét!”
Thấy gã ta, cơn điên tiết của Diêu Hàn lại bùng lên.
Nãy giờ cứ nghi ngờ mình hiểu lầm, bây giờ thì có thể xác định, hiểu lầm cái quần ấy!
Hai đứa này đúng là cùng một bọn, muốn tính sổ với mình đây mà.
Càng nghĩ càng căm, bởi vậy ông ta cũng ra tay càng ác hơn, xông thẳng về phía Thượng Bân.
“Ủa?”
Thượng Bân hăng tiết như gà chọi, ra tay cực nhanh, chớp mắt đã giao thủ với Diêu Hàn, còn Thẩm Bích Như thì chẳng kịp phản ứng gì cả.
Lúc nhìn thấy hai người kia quyết đấu, cô không khỏi ngơ ngác.
“Không lẽ mình đoán sai, người này không phải do Thượng Bân phái đến?”
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, mặt ngọc lập tức sa sầm lại: “Thì ra là kế ‘Nhiếp chính sau rèm(1)’. Hèn gì khi nãy mình đã thấy là lạ. Nếu tên khốn kia đã đến tính sổ với Trương Huyền thì sao chẳng xông vào ngay, mà cứ chần chừ mãi ngoài cửa. Hóa ra là đang đợi Thượng Bân đến, để hắn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, ghi điểm trước mắt mình. Hứ!”.
(1)Nhiếp chính sau rèm: một người ra mặt, người đằng sau điều khiển cuộc diễn.