“Lúc trước tôi đã từng hỏi thử rất nhiều câu trong kỳ khảo hạch năm trước với thầy Trương Huyền. Thầy ấy không những có thể trả lời đúng hết, mà mỗi câu còn đưa ra đến bảy tám đáp án. Có những đáp án mà cả tôi cũng chẳng nghĩ ra được. Trình độ học vấn của thầy ấy khiến tôi phải khâm phục sát đất! Lúc đó tôi đã nghĩ sao kỳ lạ vậy, một kỳ khảo hạch đơn giản như thế mà thấy ấy đến một điểm cũng chẳng đạt được, thì ra, thứ được công bố là thành tích giả!”
Thẩm Bích Như cũng đã nhớ ra, bức xúc mà chen lời, trong đôi mắt bừng lên ngọn lửa bất bình.
Tối hôm qua đi ăn cơm, sau khi thấy Trương Huyền trả lời những câu hỏi của mình rất trôi chảy, cô còn lấy làm lạ. Nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, cô lập tức “vỡ lẽ ra”.
Chắc chắn thầy ấy đã đáp đúng, nhưng Phòng Đào tạo không cho điểm
Nói cách khác, bài thi mà thầy ấy đã làm không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng… giáo viên Phòng Đào tạo phụ trách chấm điểm, đã cố tình chấm thành 0 điểm!
Tại sao?
Tại sao lại làm như vậy?
“Lẽ nào, thầy Trương Huyền mãi vẫn không muốn nói, vì đều là đồng nghiệp với nhau, một khi nói ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ, xa hơn là ảnh hưởng đến uy tín của học viện?! Vì điều này, mà thầy ấy cam chịu cõng trên lưng cái bêu danh ‘ăn hại’!” Tộc trưởng Vương Hoằng càng nghĩ càng thấy “sáng tỏ”, càng “vỡ lẽ ra”.
Bộ không thấy vừa rồi thầy Trương Huyền không ngừng phân vân là có nên nói ra hay không sao?
Nếu không phải bị bức đến đường cùng, có lẽ thầy ấy vẫn không chịu nói ra chuyện này với mọi người. Dù có lẽ sẽ bị nhiều người tiếp tục hiểu lầm, nhưng thầy ấy cũng chỉ âm thầm cam chịu… Thậm chí bị họ bắt chẹt đến vậy rồi, thầy ấy cũng chỉ thể hiện thực lực của bản thân, chứ không giải thích rõ. Mọi thứ đều chỉ có thể do chúng ta tự đoán ra…
Thế nào là mẫu mực?
Đây mới là mẫu mực!
Thế nào là đạo đức nhà giáo cao như núi, không tranh với đời?
Chính là đây!
“Một khi chuyện không công bằng này lan ra ngoài, sẽ khiến tất cả mọi người nghi ngờ độ chính xác của kỳ khảo hạch giáo viên trong học viện, và cũng sẽ ngờ vực trình độ giảng dạy thực sự của các giáo viên khác… Mà đã như thế, thì học viện sẽ rơi vào hỗn loạn! Thầy ấy chọn cách im lặng, cam chịu bị người ta hiểu nhầm. Hỡi ôi tấm lòng này, sự độ lượng này…”
Một vị trưởng lão của nhà họ Vương càng nói càng kích động.
Trên đời này lại có một người thầy giáo vĩ đại đến thế sao…
Nực cười cho chúng ta khi trước giờ cứ nghĩ thầy ấy chẳng biết gì cả, chỉ là đồ ăn hại!
Cứ thế lời qua lời lại, đám đông đồng loạt quay sang găm trưởng lão Thượng Thần bằng ánh mắt đầy bất bình và căm tức.
Ông nhìn người ta đi, rồi xét lại bản thân!
Cùng là thầy giáo, sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Thầy Trương vì nghĩ đến tình đồng nghiệp mà nhẫn nhục cam chịu, không muốn bán đứng đồng nghiệp. Còn các người…
“Ta…”
Trưởng lão Thượng Thần chết đứng ngay tại chỗ, cả người chỉ chực lên cơn lồng lộn.
Đậu phụ, chuyện gì đây hả trời?
Cái bất gì mà giả? Cái bất gì mà tình đồng nghiệp…
Lần trước ngươi khảo hạch là cảnh giới Chân Khí, hơn nữa bài thi làm bung bét hết cả ra, không được điểm nào là quá chuẩn rồi. Ta đích thân giám sát chuyện chấm thi, không thể xảy ra sai sót được! Sao bây giờ lại thành ra ta cố tình hãm hại ngươi?
Trương Huyền, ngươi đúng là thằng oắt con mất dạy mà! Có ngon thì ngươi giải thích rõ ràng ra, đừng có mà cắt câu diễn sâu xem nào!
Trưởng lão Thượng Thần cảm thấy máu đã trào tới tận miệng rồi, có thể phun chết thằng mất dạy kia bất cứ lúc nào.
… …
Chứng kiến cảnh tượng tưng bừng này, Trương Huyền cũng phải há mồm trợn mắt.
Thực ra vừa rồi mình chỉ muốn ám chỉ rằng thành tích khảo hạch mà Phòng Đào tạo đưa ra chưa được chuẩn xác, sao thoáng một cái đã biến thành như vầy rồi?
Trình độ tưởng tượng của các vị cũng thật là quá lợi hại!
Có điều, như vậy… hề hề… thực lòng ta đây cũng khoái lắm…
…
“Các vị nói tôi hãm hại hắn, cũng phải có lý do hẳn hoi chứ! Tôi là chủ nhiệm Phòng Đào tạo, trưởng lão trong học viện, địa vị cao quý, vậy mà lại đi hãm hại một tên giáo viên sơ cấp làm cái gì?”
Không hổ là chủ nhiệm Phòng Đào tạo, trưởng lão Thượng Thần đã nhanh chóng nhìn thấu bản chất vấn đề.
Làm bất kỳ việc gì cũng phải có động cơ, có lý do.
Thân phận ông ấy cao quý, vô duyên vô cớ đi hãm hại một thầy giáo tầm thường, thực sự rất khó tin!
“Cái này còn phải nói nữa sao? Thượng Bân là cháu nội của ông, vốn đang nhắm tới danh hiệu nhà giáo trẻ ưu tú của học viện. Thầy Trương Huyền tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi và năng lực cao thâm đến thế, chắc chắn sẽ cực kỳ nổi trội, vượt xa cháu của ông. Để phòng ngừa tình huống này xảy ra, ông mới cố tình chèn ép!”
Người nói những lời này chính là Mạc trưởng lão, càng nói ông ta lại càng giận, râu vểnh hết cả lên, “Tuy ta vẫn chưa có chứng cứ xác thực cho mấy chuyện đó, nhưng chuyện hôm nay thì ta đã chứng kiến từ đầu đến đuôi! Khảo Vấn Học Tâm, đánh cược to, đủ thứ bức ép… Thượng Thần, thủ đoạn của ông
đúng là lợi hại. Uổng cho tình nghĩa bao nhiều năm qua của chúng ta. Mạc Tường ta đúng là có mắt như mù mà!”.
Mạc trưởng lão lâu nay vốn ghét mấy chuyện gian lận, ác độc. Hôm nay được đối phương mời đến đây để xóa sổ cái thứ làm bại hoại nghề giáo, nào ngờ ông lại chỉ được chứng kiến tên Thượng trưởng lão này liên tục dùng mọi thủ đoạn hiếp bức thầy Trương Huyền!
Mà thầy Trương thì chỉ dùng thực tế để chứng minh bản thân.
Điều này chưa đủ để chứng tỏ vấn đề sao?
Nếu cả chuyện này mà còn chưa đủ chứng minh, vậy chẳng lẽ mắt của Mạc Tường này mù rồi à?
“Tôi cũng có thể làm chứng, hôm nay trưởng lão Thượng Thần cố tình chèn ép thầy Trương, tôi đã tận mắt chứng kiến!”
“Ngay cả trước mặt chúng ta mà còn lộ liễu như vậy, sau lưng không biết còn dùng đến thủ đoạn gì!”
“Đúng là biết người biết mặt chẳng biết lòng, một chủ nhiệm Phòng Đào tạo, nhưng chỉ vì một đứa cháu mà làm như thế, đúng là đồ cầm thú!”
…
Mạc trưởng lão vừa lên tiếng đã khiến không ít người phụ họa theo, ai nấy đều tỏ ra vô cùng căm giận, bất bình.
“…”
Trưởng lão Thượng Thần cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, giống như sắp phát điên mất rồi.
Ta… thực sự đâu có chèn ép gì hắn, ta thèm vào? Chẳng qua là do hôm nay hắn dám khinh nhờn ta, nên ta mới cho hắn biết tay…
Nếu ta bảo trước đó, ta chỉ mới nghe danh ăn hại của hắn, chứ còn chả hề nhớ mặt hắn, liệu các người có tin không?
Có điều, trông thấy thái độ phẫn nộ của đám đông, ông ấy hiểu, tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này cũng tốn năng lượng mà thôi.
Cái tình huống oái ăm lúc này của ông ta đúng kiểu, chẳng may có nắm bùn màu vàng bắn trúng đũng quần, dù không phải ‘hàng nóng’ thì cũng thành ‘hàng nóng’.
Quay qua nhìn Trương Huyền, kẻ đã gây nên toàn bộ chuyện này, thấy thằng khốn vẫn chắp tay sau lưng, vẻ mặt đầy đau khổ, ủ ê, hệt như là nói ra chuyện này khiến lòng gã đầy ray rứt.
Ray rứt cái bất!
Chuyện này đều do ngươi bịa ra hết mà!
Bản thân ngươi ăn hại nên thi khảo hạch mới bị 0 điểm, sao chỉ nháy mắt cái đã thành, Phòng Đào tạo bọn ta cố tình làm giả thành tích để chèn ép ngươi rồi?
Chuyện này liên quan cái quần gì đến Phòng Đào tạo với cả ta chớ?
Phụt!
Không kìm nén được cảm xúc, bởi vậy máu trong miệng ông ta phun thẳng ra ngoài.
“Hứ, lại còn phun ra máu nữa chứ, diễn sâu thật. Làm ra cái chuyện mất mặt như thế, nếu là tôi thì đã đập đầu tự tử từ lâu rồi!”
“Đúng là thứ chẳng biết xấu hổ là gì mà. Loại người này sao lại được làm chủ nhiệm Phòng Đào tạo của học viện Hồng Thiên vậy?
“Còn trưởng lão cơ đấy. Với hạng người đạo đức có vấn đề này, theo ta là nên khai trừ tư cách giáo viên luôn một thể cho rảnh nợ…”
… …
Thấy ông ta phun ra máu, mọi người không những không hề đồng tình, mà còn mắng nhiếc càng ác liệt hơn.
“Sao lại thế này?”
Thượng Bân và Tào Hùng cũng đang đực mặt, chết đứng như Từ Hải.
Vừa rồi hai gã còn tự tin, đắc chí, ngỡ mình thắng chắc rồi, tại sao mới chớp mắt mà cục diện đã quay ngoắt 180 độ vậy?
Trò quái gì đây?
Sau khi phun được một miệng máu ra, trưởng lão Thượng Thần đã thấy đỡ hơn hẳn, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại. Ông ta nhìn một vòng rồi tập trung vào Trương Huyền, lần này thì ánh mắt đã lộ rõ sự căm hận không chút giấu giếm: “Bảo ngươi thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm là do ta cố tình chèn ép, bây giờ ta cũng không có cách nào để giải thích được, bởi vậy ta không có gì để nói cả. Nhưng cái cậu học trò bị tẩu hỏa nhập ma thì sao? Chuyện này xảy ra ngay trong lớp học của ngươi đúng không? Ngươi giải thích thế nào đây?”.
Cho dù ngươi có đưa ra trăm ngàn lý do hay ho, nhưng chuyện có một học trò đã bị tẩu hỏa nhập ma ngay trong lớp học của ngươI lại là sự thật không thể chối cãi. Để ta xem ngươi giải thích thế nào đây.
Trương Huyền nghe tim mình đánh “thịch” một cái.