Thua Bởi Động Lòng

Chương 16:


trước sau

Không giống nhau…
 
Lục Yến Thần ở trước mắt như biến thành người khác, nhưng lại thật sự là anh.
 
Đó là ánh mắt cô chưa từng gặp, không còn sự dịu dàng hay xuất hiện trên mặt nữa, mà thay vào đó là những bí mật được che giấu mà cô không thể hiểu.
 
Nếu cô có thể nói thì giờ phút này cô hẳn là đang liên tục giải thích. Những ngón tay được dùng để đánh chữ, hay ngôn ngữ được lọc qua đầu óc đã biến đổi đến mức uyển chuyển hơn rất nhiều: [Xin lỗi, em đã quấy rầy đến anh rồi sao?]
 
Lục Yến Thần bỏ điếu thuốc xuống, thản nhiên cười: “Em nói xem?”
 
Tàn thuốc bị dập tắt trong khi nói, anh lùi về sau hai nước, ném hơn một nửa điếu còn lại vào trong thùng rác: “Bình thường nhát gan mà, tại sao hôm nay lại chủ động đến đây?”
 
[Em tới tìm anh…]
 
Khương Dư Miên gõ ra bốn chữ, sau đó lại không biết nên viết gì tiếp.
 
Cô phát hiện ra bản thân mình bị lừa gạt, muốn tìm một nơi an toàn để trốn tránh, nhưng bây giờ làm sao có thể nói những câu nói này với Lục Yến Thần được?
 
“Không phải Lục Tập mời em đi tham gia tiệc sinh nhật sao?” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã hơn tám giờ rồi.”
 
Khương Dư Miên mở to mắt: [Sao anh biết?]
 
Lục Yến Thần nhắc tới: “Ông Triệu.”
 
À đúng, tài xế đưa cô đến KTV vốn là người do Lục Yến Thần sắp xếp.
 
Khương Dư Miên rầu rĩ: [Cũng không phải cậu ấy thật lòng mời em tham gia tiệc sinh nhật cho nên em không đi.]
 
Khóe môi Lục Yến Thần cong lên, hỏi: “Em phân biệt rõ được là thật lòng hay giả dối sao?”
 
Cô theo bản năng gật đầu, lại nhớ tới việc bản thân suýt chút nữa đã bị lừa gạt thì lại nhanh chóng lắc đầu: [Em vụng về, không nhận ra được.]
 
Thấy rõ chữ viết trên điện thoại di động, Lục Yếu Thần ngước mắt lên nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô, làm tăng thêm sự hứng thú trong đề tài này, anh nói: “Vậy tại sao em lại nói cậu ấy không thật lòng?”
 
Khương Dư Miên vô thức tự đẩy mình vào bẫy.
 
Cô mím môi lại, cau mày, nhìn chăm chú đầu ngón tay anh: [Dơ bẩn.]
 
Thật ra vừa nãy cô đã nhìn thấy Lục Yến Thần dùng ngón tay dập tắt điếu thuốc, anh không đau sao? Sắc mặt người kia không thay đổi, chỉ là ngón tay có màu hơi đen. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lục Yến Thần nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
 
Cô gái nhỏ này học được cách chuyển đề tài rồi sao?
 
Hả?
 
Người bình thường thích sạch sẽ như vậy, nắm tay một chút cũng muốn lau chùi thì sao có thể chịu được đầu ngón tay đen như mực chứ?
 
Khương Dư Miên thả túi xách xuống, để nó treo trên bả vai, lấy khăn ướt ở ngăn ngoài cùng của túi xách đưa tới.
 
Lục Yến Thần cười, liếc nhìn cô một cái, duỗi tay nhận lấy ý tốt này: “Cảm ơn nha.”
 
Khăn tay ẩm ướt mềm mại lau sạch đầu ngón tay, trên khăn tay còn thoang thoảng mùi đào.
 
Khương Dư Miên lắc đầu ý bảo không cần cảm ơn, có thể làm một chuyện vì anh, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như vậy thì cô cũng cảm thấy vui vẻ.
 
Nắm lấy tay người ta, dùng khăn tay người ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn quay lại chủ đề cũ: “Lục Tập trêu chọc gì đến em à?”
 
Khương Dư Miên ngước mắt lên liếc nhìn, ngậm miệng thật chặt không nói.
 
Lục Yến Thần quơ tay, đôi chân dựa ở cạnh bàn: “Ở trước mặt anh có thể nói sự thật.”
 
Khương Dư Miên nhìn cặp mắt kia, giống như tất cả những lời nói dối đều không thể che giấu được khi ở trước mắt anh vậy.
 
[Em đi tới KTV, nghe thấy cậu ấy và bạn bè đang giễu cợt em.]
 
[Em không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với bọn họ, tại sao bọn họ cứ phải làm khó dễ em chứ?]
 
Nghĩ tới những lời nói ác ý trong căn phòng kia, còn cả việc bàn bạc sẽ chuốc rượu cô, những con người rách nát kia thật sự quá tồi tệ.
 
Lục Yến Thần bình tĩnh nhìn cô kể lại sự thật rồi nói: “Trên thế giới có rất nhiều loại người, bọn họ làm chuyện xấu thậm chí không cần lý do. Nếu như không muốn bị tổn thương thì phải cố gắng trở nên mạnh mẽ.”
 
Trong giọng nói không chút rung động ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô hình, điều này làm cho Khương Dư Miên nghĩ đến chuyện bạo lực học đường mà cô đã từng gặp phải. Khiến cô nhớ tới cô gái đã dẫn đầu việc ức hiếp cô chỉ vì nam sinh cô ta thích lại thích cô, nên muốn trút hết oán hận và sự không cam lòng lên người cô.
 
Cô muốn biết: [Nếu như gặp phải một đám người, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể đánh lại thì phải làm sao?]
 
Cô chưa bao giờ từ bỏ việc phản kháng, chẳng qua là lúc vận đen đến, hai tay khó chống lại bốn tay, cô không có cách nào chiến thắng một đám người.
 
“Có từng nghe nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn bao giờ chưa?” Anh tìm thấy một cái bật lửa ở trên bàn, trên bật lửa điêu khắc hình sói, rồi cầm nó trong tay.
 
Lục Yến Thần hơi cúi đầu, thay đổi tư thế, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước: “Tuy chỉ có một chút thương tổn thôi nhưng cho dù đã qua bao lâu cũng không thể chữa lành được, nếu như không có cách nào làm nó biến mất thì hãy nghĩ cách thay đổi kết cục của nó.”
 
Những câu nói này đập vào nội tâm Khương Dư Miên không ít.
 
Cậu cô bảo cô hãy yên lặng, giáo viên lại hy vọng cô nhân nhượng để yên chuyện, sau khi ba mẹ và ông nội qua đời, cũng không có người để ý đến suy nghĩ của cô nữa. Nhưng bây giờ đã có người nói cho cô biết, gặp được cửa ải khó bước qua thì không nhất định phải lùi bước, mà nên tìm cách khác để bước qua nó!
 
Khương Dư Miên hiểu được ý của anh: [Ý của anh là, trả thù lại?]
 
Lục Yến Thần cảm thấy khá buồn cười, lập tức giấu đi suy nghĩ sâu xa trong nội tâm: “Người bạn nhỏ, anh cũng không dạy em làm chuyện xấu.”
 
Anh là dạy cô kiên cường, dạy cô dũng cảm: “Em phải trở nên mạnh mẽ, không để người khác bắt nạt, để cho những người đã từng chửi bới em phải cúi đầu khi gặp em.”
 
Tối hôm đó, Khương Dư Miên gặp được một người không giống Lục Yến Thần.
 
Cô mất công sức đi tìm hiểu ý nghĩa của những câu nói kia, nhưng lại không biết tại sao ở trong miệng anh lại biến thành sự kiên cường. Là do anh có nhiều kiến thức hơn sao? Hay là có nhiều tiền tài hơn? Hay ở vị trí cao hơn?
 
Cô không nhìn nhận rõ được con đường tương lai phải đi, tất cả trong mắt cô lúc này chỉ toàn sự bối rối.
 
Lục Yến Thần gõ nhẹ lên mặt bàn, cuối cùng đặt tay lên tóc cô, nhẹ nhàng xoa: “Không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ.”
 
Khương Dư Miên ngoan ngoãn cúi đầu, rõ ràng đã có sự mất tập trung.
 
Lục Yến Thần ngẩng đầu nhìn ra nơi rộng lớn bên ngoài cửa, giật mình vì bọn họ ở trong văn phòng rất lâu nhưng vẫn không bật đèn. Bàn tay làm loạn trên đỉnh đầu cô gái nhỏ dần chuyển đến trước mặt cô, anh cầm lấy điều khiển từ xa bật đèn lên, bên trong phòng đột lập tức sáng lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khương Dư Miên dần thích ứng với ánh đèn, bàn tay chắn ở trước mắt cũng tự nhiên rời đi.
 
Một chi tiết nhỏ như này cũng khiến cho tim cô đập nhanh hơn.
 
Lục Yến Thành đi quanh quẩn ở trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo lấy một chùm chìa khóa ra: “Đi thôi, về nhà.”
 
[Nhà nào?]
 
Hình ảnh này khiến cho Khương Dư Miên nghĩ đến mấy tháng trước, Lục Yến Thần cũng đã nói cùng một câu như thế, sau đó dẫn cô đi tới biệt thự Thanh Sơn.

 
“Hả?” Lục Yến Thần hỏi ngược lại: “Ngoài trừ nhà họ Lục thì em còn muốn đi đâu?”
 
[Vậy còn anh?]
 
Rất nhiều lần Lục Yến Thần đều để cho tài xế đưa cô về, còn bản thân mình lại không vào nhà, nếu như hôm nay cũng như vậy thì chẳng phải là cô không chờ được đến sinh nhật anh à?
 
Lục Yến Thần hất chìa khóa lên: “Anh cũng về.”
 
Anh trả lời như vậy khiến cho trái tim của Khương Dư Miên lệch mất một nhịp.
 
Thang máy trực tiếp đi xuống nhà để xe, Lục Yến Thần mở khóa, đi trước kéo tay cầm ở cửa xe chỗ ghế lái phụ.
 
Khương Dư Miên: ?
 
Ở với người nhà họ Lục đã một thời gian, nên trong ý thức của cô không có chuyện họ tự mình lái xe, cô nhìn xung quanh tìm kiếm tài xế. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lúc Yến Thần chỉ nhìn một chút đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Không có tài xế, anh lái xe.”
 
Thấy cô sững sờ đứng bất động tại chỗ, Lục Yến Thần gõ vào cửa sổ xe: “Hay là anh ngồi chỗ này, em lái xe?”
 
Biểu cảm của Khương Dư Miên chợt thay đổi, sau khi ngồi vào trong xe thì gửi tin nhắn wechat cho “L”, trịnh trọng tuyên bố: [Em còn chưa thi giấy phép lái xe.]
 
Lục Yến Thần: “Đùa em thôi.”
 
Vậy mà Lục Yến Thần lại đùa giỡn cô sao?
 
Be be: [Sau này em sẽ học.]
 
Lục Yến Thần: “Ừm, cố lên.”
 
Be be: [Sau đó sẽ mời anh ngồi xe em.]
 
Anh thuận miệng trả lời: “Được.”
 
Lục Yến Thần cắm chìa khóa vào, đột nhiên hỏi: “Hình như em vẫn chưa ăn cơm?”
 
“Ục ục.” Cái bụng mạnh mẽ kháng nghị thay chủ nhân, trả lời vấn đề này.
 
Lục Yến Thần nghiêng người, tay để lên trên ghế, nghiêm túc dạy dỗ cô gái nhỏ thường xuyên để bụng đói này: “Khương Dư Miên, lần sau không được để bụng đói đến tìm anh nữa.”
 
Cô giơ điện thoại lên: [Khi đói bụng không được đi tìm sao?]
 
“Không được.”
 
[Vậy em ăn no rồi sẽ đi tìm anh.]
 
Lời này nhìn qua hình như có điểm không đúng, cô xóa đi gõ lại: [Vậy em ăn một chút gì đó rồi lại tới tìm anh.]
 
Quá trình gõ chữ đều bị Lục Yến Thần nhìn thấy, anh bất đắc dĩ cười: “Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm.”
 
Do ngoài trời có mưa nên xe chạy rất chậm mới tới, hai người đến một nhà hàng có danh tiếng không tồi, ăn cơm mất không ít thời gian, lúc về đến nhà đã là mười giờ rưỡi.
 
Trở về phòng, Khương Dư Miên lấy khăn quàng cổ ở trong hộp quà được giấu trong ngăn kéo ra, do dự không biết nên đưa lúc nào thì hợp lý.
 
Dù sao thì đêm nay Lục Yến Thần sẽ ở lại nhà họ Lục, cô có thể đợi đến mười hai giờ rồi đưa, nếu như đối phương ngủ rồi thì sáng sớm ngày mai sẽ đưa.
 
Suy nghĩ một chút, Khương Dư Miên để hộp quà lên trên mặt bàn, không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc rồi đi tắm.
 
Máy sưởi được đặt quanh phòng tắm, cô búi tóc lên đỉnh đầu, cởi quần áo ra rồi bước vào bồn tắm lớn. Nước có độ ấm thích hợp chạm vào da thịt, góp phần xua tan đi cái lạnh quanh người. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô lấy một ít sữa tắm, hai gò má trắng mịn cũng bị hơi nước làm thành màu đỏ hồng, Khương Dư Miên dùng ngón tay dính nước nhéo lỗ tai, đây chỉ là một hành động được cô làm ra trong lúc vô tình, nhưng nó lại khiến cô rất thích.
 
Trường trung học phổ thông không cho phép đeo những khuyên tai lộ liễu, nên có rất nhiều nữ sinh đã sử dụng kim châm tai loại nhỏ để che đi, nhưng cô chưa từng xỏ lỗ tai nên trên vành tai non mềm không sờ ra được dấu vết gì.
 
Tắm nước nóng khiến cho toàn thân con người thoải mái, khi ngâm mình đủ rồi, cô vịn lấy bồn tắm lớn rồi đứng dậy.
 

 
Mười một giờ đêm, nhà họ Lục xảy ra động tĩnh lớn, đầu tiên là thím Đàm nhận được điện thoại từ người gác cổng, bảo thím ấy đi ra cổng đón Lục Tập.
 
Đợi đến lúc thím Đàm đi tới bên kia, Lục Tập đã tạm biệt bạn bè rồi từ trên xe bước xuống, ngồi xổm ở ven đường nhổ cỏ.
 
“Cậu chủ Lục Tập, cậu uống rượu sao?” Thím Đàm “ôi” hai tiếng, trơ mắt nhìn mấy cây cỏ vốn đã thưa thớt nay lại bị cậu nhổ hai, ba cái là không còn.
 
Mười ngón tay của Lục Tập đan vào nhau, khoa tay múa chân ở trước mặt thím. Thím Đàm nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, nên biết rất rõ về tửu lượng của cậu: “Tửu lượng của cậu không tốt mà còn uống nhiều như vậy.”
 
Lục Tập ngẩng mặt lên: “Là một người đàn ông, không thể nói không được.”
 
Không có cách nào giảng đạo lý với người uống say, thím Đàm đành phải phụ họa theo lời nói của cậu, dỗ dành đưa người vào trong nhà.
 
Trở lại phòng ngủ quen thuộc, Lục Tập mới gục đầu xuống, thím Đàm thấy không yên tâm, nên đã kéo cậu đi rửa mặt.
 
Nước lạnh đập vào mặt, Lục Tập lập tức tỉnh táo lại mấy phần, cậu thở ra một hơi: “Thím Đàm, cháu không sao.”
 
“Cậu tự chú ý một chút, thím đi nấu cho cậu bát canh giải rượu.” Thím Đàm không yên tâm, dặn dò hai câu rồi mới rời đi.
 
Lục Tập chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn tấm gương phủ đầy sương mù, nhìn mấy cọng tóc vẫn còn nhỏ giọt do nước để lại. Cậu mở vòi hoa sen, tiện thể gội đầu, sau đó để nguyên cái đầu ướt nhẹp đi ra ngoài.
 
Lục Tập đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến một bên khác, bắt đầu gõ cửa.
 
Không có người đáp lại, cậu dùng một tay nắm chặt nắm cửa rồi quay, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
 
Trong căn phòng ấm áp tràn ngập cảm giác của cô gái trẻ không có một bóng người, Lục Tập vẫy vẫy nước trên tóc, ánh mắt lập tức khóa chặt trên bàn. Nơi đó có một túi hàng nhìn rất quen mắt, là quà do Khương Dư Miên mua cho cậu, nhưng đã bị cô mang về, khiến cậu nhớ rất rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Quà tặng ở trong phòng, chứng tỏ hôm nay Khương Dư Miên thật sự không đi.
 
Lục Tập cậu lớn như vậy, vẫn chưa từng bị nữ sinh nào cho leo cây!
 
Lục Tập không tin vào ma quỷ, đi tới bóc hộp ra, mở ra xem, bên trong là khăn quàng cổ cho đàn ông.
 
Cậu tiện tay nhấc lên nhưng lại không cầm chắc, khăn quàng cổ rơi trên mặt đất.
 
Cậu xoay người nhặt lên, tình cờ chạm vào một chỗ lồi lõm, Lục Tập lật ra xem một chút, ở góc viền chiếc khăn có thêu một chữ L… Lục.
 
Khương Dư Miên định giở trò quỷ gì vậy, nhọc lòng mất công sức, hao phí tiền của chuẩn bị quà cho cậu mà lại không đưa cho cậu sao?
 
Không nghĩ ra được gì, Lục Tập bất chấp tất cả, trước tiên quàng khăn lên trên cổ mình, cảm xúc rất thoải mái, chỉ là ở trong nhà mở máy sưởi nên hơi nóng.
 
Cậu đeo khăn quàng cổ đi vài vòng, lúc đang định lấy xuống thì cửa phòng lại bị người đẩy ra lần nữa.
 
Khương Dư Miên mặc áo ngủ lông tơ màu trắng sữa từ bên ngoài đi vào, tóc vẫn chưa cởi, vẫn búi thành một cục trên đỉnh đầu, cô đang muốn gỡ băng buộc tóc chống thấm nước khi rửa mặt xuống thì thoáng nhìn thấy một bóng người. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 

Động tác của cô hơi cứng, cô quay đầu lại nhìn, lúc đó hai tay Lục Tập đang để ở hai bên đầu vai, trên cổ đeo chiếc khăn quàng cổ nhìn rất quen mắt.
 
Chiếc hộp ở bên cạnh Lục Tập bị mở ra, còn có túi quà ở trên bàn.
 
Một màn lung tung này đập vào mắt, Khương Dư Miên nảy sinh sự tức giận, cả người run lên.
 
Quà của cô…
 
Cô phải tập luyện rất nhiều lần mới thêu được chữ lên trên chiếc khăn quàng cổ đó mà lại bị Lục Tập phá hủy!
 
Cô há mồm, nói không nên lời, gấp đến độ xông lên, muốn lấy đồ trên cổ cậu xuống.
 
Lục Tập không có chút phòng bị, đang lúc lôi kéo thì bị cái khăn ghìm cổ lại, cơ chế bảo vệ theo bản năng hoàn toàn bật lên, Lục Tập duỗi tay đẩy cô ngã trên đất.
 
“Khương Dư Miên, cô đang làm gì vậy?” Giọng nói Lục Tập khàn khàn.
 
Khương Dư Miên căm hận bản thân mình không thể mở miệng.
 
Người này không được sự cho phép đã tự tiện xông vào trong phòng cô, mở đồ của cô ra, còn chất vấn ngược lại cô? Tại sao có thể có loại người vô sỉ như vậy chứ?
 
Cô chỉ vào khăn quàng cổ trên cổ Lục Tập: Trả lại cho tôi!
 
Không có âm thanh, Lục Tập lại nhìn hiểu ý tứ của cô, thấy cô còn trốn ở trên thảm trải sàn thì vươn một bàn tay ra.
 
“Bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên, Khương Dư Miên tức giận vỗ vào tay cậu.
 
Giờ phút này cô như một con thú nhỏ bị chọc tức, hai mắt hiện lên tơ máu đỏ.
 
Lục Tập lập tức rút tay về, lại giơ chân: “Cô có bị bệnh không?”
 
Cậu có ý tốt muốn kéo cô mà lại còn bị đánh lại?
 
Khương Dư Miên tức giận đến run lên, tự mình bò dậy từ dưới đất, vọt tới bên cạnh bàn viết xuống một câu: [Trả lại khăn quàng cổ cho tôi.]
 
Khăn quàng cổ đã làm cậu sắp toát mồ hôi, đáng ra Lục Tập định gỡ xuống luôn nhưng lại bị nhỏ người câm này náo loạn, cậu lại không chịu: “Nói tới cái này, ngược lại tôi rất muốn hỏi cô một chút trước đã, vì sao hôm nay cô không tới?”
 
Khương Dư Miên nghiến răng nghiến lợi.
 
Cô không đi, thoạt nhìn Lục Tập rất thất vọng.
 
Cô ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Tập, chắc chắn đám người kia đã uống không ít, nếu như hôm nay cô đến, còn không biết sẽ gặp phải sự việc kinh khủng gì.
 
Lục Tập thì lại muốn có câu trả lời hơn: “Cô nói đi!”
 
Khương Dư Miên hừ lạnh: [Tôi là người câm, không biết nói chuyện.]
 
“Dây thanh quản của cô bình thường mà còn giả làm người câm sao? Bệnh tâm lý, bệnh tâm lý gì mà ngay cả lời cũng không nói được?” Cồn dâng lên, cậu nói chuyện cũng không biết lựa lời: “Tôi thấy cô giả vờ thì có!”
 
Ánh mắt Khương Dư Miên trở nên lạnh nhạt: [Tôi giả vờ thì cũng không so được với việc cậu trộm đồ của người khác!]
 
“Trộm đồ?” Lục Tập chỉ mình, khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cô nói tôi trộm đồ? Tôi trộm cái gì?”
 
Khương Dư Miên lại cường điệu lần nữa: [Khăn quàng cổ, trả lại cho tôi.]
 
“Không phải cái này muốn tặng cho tôi sao?” Lục Tập phối hợp nói: “Cô cũng đừng chối, Thịnh Phỉ Phỉ đã nói với tôi rồi, hơn nữa ở trên này còn thêu tên tôi.”
 
Khương Dư Miên trợn to mắt, cuối cùng cũng tìm được vấn đề then chốt: Thịnh Phỉ Phỉ hiểu nhầm cô mua khăn quàng cổ là muốn tặng cho Lục Tập, còn lan truyền tin tức sai lầm này cho Lục Tập?
 
Thực biết cách mưu tính.
 
Nhưng cho dù thế nào thì Lục Tập cũng tuyệt đối không có lý do để xông vào trong phòng cô, tùy ý phá dỡ đồ của cô.
 
Cuối cùng động tĩnh trong phòng ngủ cũng dẫn Lục Yến Thần đang chuẩn bị đi ngủ ở trong phòng ngủ bên cạnh tới, anh đứng ở cửa ra vào, một câu đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng: “Hai người đang làm gì vậy?”
 
Trong lúc nhất thời, trong lòng Khương Dư Miên có hơi sợ hãi.
 
Lục Tập ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh cả.”
 
Lục Yến Thần đi tới, nhạy bén nhận ra được mùi rượu trên người Lục Tập: “Em uống rượu?”
 
Lục Yến Thần cũng chú ý tới túi và nắp hộp rơi ở trên thảm trải sàn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Lục Tập kiên cường nói: “Cô ấy cho em leo cây, nên em tìm cô ấy tính sổ!”
 
Lục Yến Thần híp mắt lại, ánh mắt không có ý tốt: “Say rồi thì cút trở về phòng đi.”
 
Lục Tập phản bác: “Em không say, em đang hỏi cô ấy là vì sao lại giả câm.”
 
“Lục Tập, đi ra ngoài, đừng để anh nói lại lần thứ hai.” Lục Yến Thần giơ tay lên chỉ ra cửa, không tiếp tục để cho cậu có cơ hội nói nữa.
 
Ở dưới ánh mắt sắc bén kia, Lục Tập vỗ vỗ mặt mình cho bớt nóng, rồi hầm hừ rời đi.
 
Tên quỷ đáng ghét Lục Tập đi rồi, nhưng lại mang theo cả quà mà cô muốn tặng cho Lục Yến Thần đi.
 
Khương Dư Miên tức giận không chịu được, mà Lục Yến Thần vẫn luôn đứng ở đằng kia, cô không thể đứng ở đây đòi lại được, nếu không… bí mật nhỏ cũng bị phơi bày.
 
Lục Yến Thần quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ yên lặng không có một tiếng động, cô mặc đồ ngủ màu trắng sữa, búi tóc thành quả bóng nhỏ trên đỉnh đầu, vì để ngăn ngừa tóc mái dính nước nên đã vén ra sau, lộ ra vầng trán chắc nịch.
 
Ban ngày cô mặc quần áo thanh thuần hợp lòng người, hiện tại lộ ra cả khuôn mặt. Bởi vì cô có một đôi mắt hạnh nên thoạt nhìn rất đơn thuần, nếu ngũ quan tinh tế nảy nở hơn một chút sẽ sinh ra một loại mị lực khác.
 
Có thể là giờ phút này, trong mắt cô là sự quật cường nên phần nào ảnh hưởng tới nhận định của anh.
 
Lục Yến Thần động viên nói: “Chờ cậu ấy tỉnh táo lại sẽ tự mình tìm đến em nói xin lỗi.”
 
Khương Dư Miên lắc đầu: “Em không cần cậu ấy nói xin lỗi.”
 
Lục Yến Thần nhớ đến những câu cô nói tối nay: “Em vẫn cho rằng cậu ấy có tâm tư không tốt, là cố ý từng lừa gạt em sao?”
 
Khương Dư Miên hỏi ngược lại: [Anh muốn biện minh thay cậu ấy sao?]
 
“Không.” Lục Yến Thần phủ nhận: “Cậu ấy là người trưởng thành, nếu như ngay cả bản lĩnh để người khác tin tưởng cũng không có thì quá là vô dụng.”
 
Anh khom lưng nhặt túi quà tinh xảo rơi trên mặt đất, dỗ dành nói: “Đừng nóng giận.”
 
Khương Dư Miên hít sâu một hơi.
 
Không tức giận là chuyện không thể nào, tên khốn kiếp Lục Tập kia lấy trộm mất quà mà cô đã chuẩn bị tặng cho Lục Yến Thần.

 
Tuy nhiên, phản ứng của Lục Yến Thần khiến trong lòng cô thoải mái rất nhiều, xong trận lôi kéo này cũng gần tới mười hai giờ.
 
Trời cũng đã khuya, một người đàn ông trưởng thành tiếp tục ở lại trong phòng một cô gái là không thích hợp, nên Lục Yến Thần lập tức xoay người rời đi, Khương Dư Miên đuổi tới kéo cánh tay của anh lại.
 
Lục Yến Thần nghi hoặc quay đầu

lại.
 
Khương Dư Miên giơ chữ đã viết xong lên: [Chúc mừng sinh nhật, Lục Yến Thần.]
 
Lời chúc phúc đột nhiên xuất hiện khiến cho Lục Yến Thần cảm thấy bất ngờ, anh không nói tiếng cảm ơn theo bản năng, trong mắt có sự khác thường lướt qua, khéo léo từ chối lời chúc phúc của cô: “Không phải sinh nhật tôi.”
 
“Vì sao?” Cô trực tiếp hỏi ra từ miệng.
 
Mặc dù không phát ra tiếng nhưng Lục Yến Thần có thể đọc hiểu khẩu hình miệng của cô, để ngón trỏ dọc bên môi: “Bí mật.”
 
Cô muốn đuổi theo hỏi nhưng người này rõ ràng không muốn nói, cô chỉ có thể tạm thời để sự hiếu kỳ đấy vào trong bụng.
 
Lục Yến Thần giơ đồng hồ lên liếc nhìn thời gian, trong màn đêm khẽ nói với cô: “Nghỉ ngơi sớm chút đi, mơ giấc mơ ngọt ngào nhé.”
 
Nghe xong câu nói này, Khương Dư Miên lăn qua lộn lại cả đêm, không cách nào ngủ ngon được.
 
Sáng hôm sau vẫn còn rất sớm, cô đã tỉnh lại bỏ máy trợ thính ra, đi đến tủ quần áo tìm một cái áo lông cao cổ rồi thay vào. 
 
Hơn sáu giờ, trời còn chưa sáng, nên Khương Dư Miên đành đợi trong phòng ngủ, hơn bảy giờ mới đi xuống dưới tầng, nhà bếp lúc này cũng đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô vẫn luôn ngồi ở nhà ăn, nhưng lại chỉ chờ được một mình ông nội Lục.
 
Ngày xưa hai đứa bé cùng đến trường, không có thời gian dùng bữa sáng cùng ông cụ Lục, chỉ có lúc cuối tuần được nghỉ mới ăn cùng nhau. Khương Dư Miên ăn xong là rời khỏi bàn nhưng hôm nay lại tuân thủ ngồi ở chỗ này rất lâu.
 
Ông cục Lục quan tâm: “Dư Miên ăn chưa no sao? Hay là muốn ăn cái gì khác không?”
 
Khương Dư Miên nghe vậy lập tức lắc đầu, sợ làm cho ông nghi hoặc nên đã đứng dậy rời đi.
 
Cô đợi rất lâu rồi, đến cả tên say rượu ngủ nướng Lục Tập cũng đã dậy mà vẫn không thấy Lục Yến Thần đâu. Lẽ nào anh đi rồi sao? Nhưng hôm nay cô dậy từ hơn sáu giờ nhưng cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường mà?
 
Khương Dư Miên đi dạo ở trong nhà, sau khi kiểm tra mọi người xong, vẫn quyết định đi tìm thím Đàm mà bản thân mình tin tưởng: [Thím Đàm, thím có nhìn thấy anh Yến Thần không?]
 
“À…” Thím Đàm ấp úng, không nói được thành lời.
 
Khương Dư Miên cảm thấy không đúng, quấn lấy thím Đàm muốn câu trả lời.
 
“À ừm, Dư Miên à, thím sợ cháu rồi.” Thím Đàm đâu cam lòng lừa cô chứ, cuối cùng vẫn lặng lẽ nói thật với cô.
 
Khương Dư Miên vểnh tai lên, lông mày càng nhíu lại sâu hơn.
 
Cô chạy tới nhà thờ tổ, quả nhiên như thím Đàm nói, người kia đang thăng lưng quỳ trên mặt đất.
 
Cô không nhìn thấy khuôn mặt Lục Yến Thần, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao ngạo đó lại khiến cho trái tim cô có chút đau nhói.
 
Cô suýt chút nữa đã không nhịn được mà lao vào, nhưng lý trí lại khắc chế bước đi của cô, cô đi về tìm thím Đàm hỏi: [Vì sao? Vì sao lại như vậy?]
 
Lục Yến Thần không có sinh nhật, ngược lại còn quỳ ở nhà thờ tổ vào ngày sinh nhật.
 
Sinh nhật hai anh em, một người cực kỳ náo nhiệt, một người lại lạnh lẽo cô đơn như vậy.
 
“Ài.” Thím Đàm thở dài, nhắc tới đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh sợ.
 
Mười mấy năm trước, sự nghiệp nhà họ Lục phát triển không ngừng, vợ chồng nhà họ Lục cả ngày bận bịu công việc, rất ít về nhà, Hai đứa con trai ở cùng với ông nội, cả mười ngày nửa tháng cũng không được gặp mặt.
 
Vào sinh nhật mười hai tuổi của Lục Yến Thần, đã là năm thứ ba hai vợ chồng nhà họ Lục vắng mặt. Lục Tập và Lục Yến Thần cùng ngày sinh nhật, đương nhiên đều giống như nhau.
 
Lục Tập sáu tuổi đòi gặp ba mẹ, bọn họ không về được, hai vợ chồng ở nước ngoài xa xôi cảm thấy có lỗi sâu sắc với hai đứa con trai. Nhưng Lục Tập rất dễ dỗ, chỉ cần hai món đồ chơi bản VIP là có thể khiến cho cậu lập tức lau khô nước mắt, chơi đến mức không còn biết trời đất đâu nữa.
 
Sáng sớm hôm sinh nhật Lục Yến Thần, hai vợ chồng cũng hỏi anh muốn gì giống như vậy, Lục Yến Thần chỉ nhắc tới một yêu cầu, muốn bọn họ trở về.
 
Lục Yến Thần không giống Lục Tập, cho tới bây giờ là con cả nên đều rất hiểu chuyện, là đứa khiến cho hai vợ chồng bớt lo nhất. Nhưng cũng là người khiến hai vợ chồng khó xử nhất, vì đã thử rất nhiều cách cũng không thể dao động được ý nghĩ của Lục Yến Thần.
 
Cái gì anh cũng không cần, chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ.
 
Lục Yến Thần lần đầu tiên tỏ ra tùy hứng như vậy, cũng nhờ vào lần tùy hứng này mà đã cướp đi sinh mệnh của vợ chồng nhà họ Lục.
 
Không may cuyến bay về nước gặp phải thời tiết khắc nghiệt, máy bay hỏng, người mất.
 
Ông cụ Lục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn đến không muốn sống, ông không thể nào tiếp nhận được sự thật này, nên đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên đầu Lục Yến Thần. Người cháu trai ngày xưa được yêu thương, bây giờ ở trong miệng ông lại biến thành gieo vạ, liếc mắt nhìn anh đều là yêu hận đan xen.
 
Vợ chồng nhà họ Lục gặp nạn, rất nhiều người đến cúng viếng, ông cụ Lục chìm đắm trong đau khổ lúc này phải lập tức đứng dậy chủ trì đại cục. Ông không cho phép Lục Yến Thần đi vào, đứa bé kia chỉ có thể đứng ở đằng xa, quỳ xuống chuộc tội. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Đã nhiều năm trôi qua, những chi tiết bé như vậy đã không còn ai nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mùa đông năm đó có tuyết, thiếu niên mười hai tuổi quỳ trên nền tuyết, không có cách nào tha thứ cho chính mình.
 
Anh cũng cho rằng chính bản thân mình đã hại chết ba mẹ, nên đã quỳ ở trên tuyết một ngày một đêm.
 
Bọn họ quên mất ở sân nhỏ có người, lúc phát hiện ra Lục Yến Thần thì anh đã vì sức khỏe không chống đỡ được mà ngã xuống đất ngất đi, lúc đó là do một đôi vợ chồng tới tham gia cúng viếng đưa anh đi bệnh viện.
 
Sau đó Lục Yến Thần bị bệnh cảm lạnh ngấm vào cơ thể, mỗi lần đến mùa đông thân thể đều sợ lạnh hơn bình thường.
 
Nghe được chuyện trước kia của Lục Yến Thần từ trong miệng thím Đàm, trong đầu Khương Dư Miên xuất hiện một vài đoạn ký ức ngắn mơ hồ. Trong màn tuyết có mấy phần quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
 
Lúc Lục Yến Thần mười hai tuổi, cô cũng đã sáu tuổi, đã qua rất nhiều năm, sao còn nhớ rõ được chuyện lúc sáu tuổi chứ.
 
Ông nội cô và ông nội Lục có mối quan hệ khá tốt, không biết lúc vợ chồng họ Lục qua đời, nhà cô có đi phúng viếng không. Nếu như đi thì chính lúc đó cô đã gặp qua Lục Yến Thần. Đáng tiếc lúc đó tuổi tác còn quá nhỏ, nên cô thật sự không nhớ rõ.
 
Thím Đàm thở dài: “Thật là đáng thương mà.”
 
Nhóc con mười hai tuổi chẳng qua chỉ là vì quá nhớ ba mẹ, hy vọng bọn họ có thể về thăm nhà một chút, chứ anh đã làm gì sai đâu?
 
Tuy rằng tất cả mọi thứ đều có chỗ phát tiết, nhưng rồi cuối cùng chỉ có mình anh chịu đựng.
 
Lúc đầu ông cụ Lục vẫn còn khúc mắc, mỗi lần nhìn thấy Lục Yến Thần đều sẽ nhớ tới trận tai nạn trên không kia, khi đó ông sẽ lập tức sai người sắp xếp nơi ở bên ngoài, đưa Lục Yến Thần đến đấy ở.
 
Thiếu niên mười hai tuổi không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, nhưng trong một đêm bỗng mất đi tất cả.
 
Ngoài trừ mấy người giúp việc già chăm sóc cho Lục Yến Thần thì không có người nào biết Lục Yến Thần một mình lớn lên như thế nào.
 
Tận đến lúc anh dùng tài năng xuất chúng lấy các loại cúp và bảng điểm xuất sắc đưa cho ông cụ Lục. Thì ông cụ Lục mới nhận ra được, đứa cháu trai bị mình trục xuất đã trở thành ứng cử viên có một không hai để vực dậy Lục thị.
 
Sau đó ông cụ đưa người về nhà họ Lục, bọn họ ăn ý ngậm miệng không đề cập tới chuyện cũ, thường ngày ở chung hòa thuận, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi thù nhau.
 
Sau khi trưởng thành, Lục Yến Thành chủ động chuyển ra khỏi nhà họ Lục, nhưng anh sẽ định kỳ về nhà thăm ông cụ, trừ một vài chuyện liên quan đến nguyên tắc thì gần như đối với ông cụ đều là cần gì đáp nấy.
 
Sau mười hai tuổi, tất cả những gì Lục Yến Thần làm ra đều là vì nhà họ Lục.
 
Đứa bé kia, luôn hết sức thay ba mẹ hiếu kính với mọi người, có lẽ đang dùng hết khả năng để trả lại.
 
[Anh ấy muốn quỳ như vậy bao lâu?]
 
Khương Dư Miên xoa đôi mắt chua xót, nếu như cô nói được, giờ phút này nhất định đã phát ra tiếng khóc nức nở.
 
Thím Đàm nói cho cô: “Một ngày một đêm.”
 
Đó là Lục Yến Thần tự phạt chính mình.
 
Đã nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ rời khỏi cái trời đông giá rét kia.
 

 
Khương Dư Miên cúi đầu ủ rũ, cảm giác mình lại đi vào một trở ngại mới.
 
Mười bốn tuổi mất đi ba mẹ, cô nhỏ yếu cần phải bảo vệ, vậy mà Lục Yến Thần từ mười hai tuổi đã bắt đầu chịu đủ dằn vặt, giày vò nhưng vẫn có thể đưa nhà họ Lục một lần nữa trở lại đỉnh cao. Rốt cuộc anh mạnh mẽ đến mức nào thì mới có thể đi tới như bây giờ?
 
Bên tai cô không khỏi nhớ lại những lời nói mà Lục Yến Thần đã dạy cho cô lúc ở văn phòng, không muốn bị ức hiếp thì phải cố gắng trở nên mạnh mẽ. Đây là đạo lý lớn trong miệng anh hay là đã tự mình đã trải qua?

 
Khương Dư Miên nghĩ đến mê mẩn, suýt chút nữa đã đụng vào đồ vật, may mà có người tay mắt lạnh lẹ đỡ cho cô, cô mới không bị đau.
 
Cô muốn cảm ơn, nhưng cô lại không thể nói được gì khi đứng trước mặt Lục Yến.
 
“Khương Dư Miên, chuyện tối hôm qua…” Hôm sau Lục Tập cố ý tới chặn cô, cậu có lời muốn nói: “Tối hôm qua tôi uống nhiều, có một số chuyện không nhớ rõ.”
 
Cậu chỉ mơ hồ nhớ được là mình vào phòng ngủ của Khương Dư Miên, còn đẩy cô một cái. Hình ảnh đó quá mạnh mẽ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong giấc mơ của cậu, khiến cho cậu dù đã mệt mỏi vẫn phải để ý đến người đã cho cậu leo cây kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Hình như tôi uống say, cô không sao chứ?” Cậu nói bóng gió thử thăm dò tâm trạng Khương Dư Miên.
 
Khóe môi Khương Dư Miên khẽ nhúc nhích, trong lòng đang cười lạnh.
 
Hành vi của Lục Tập là điển hình của câu đánh lòng bàn tay lại cho viên kẹo ngọt.
 
Cô không muốn để ý đến Lục Tập, nhưng trước tiên phải lấy được đồ của mình về đã: [Trả lại khăn quàng cổ cho tôi đi.]
 
“Cái đấy không phải là đưa…”
 
Hiện tại Lục Tập có hơi sợ hãi ánh mắt của cô, không hung ác điên cuồng, không đáng sợ, chỉ là nhìn khiến người ta áy náy khó chịu.
 
Tối hôm qua náo loạn có hơi quá, đoán chắc là tiểu câm đã giận cậu, đến cả quà tặng cũng không muốn đưa.
 
Cậu cũng không thiếu gì một cái khăn quàng cổ, chỉ là nhớ tới ở trên đó có thêu duy nhất một chữ, quả thật có hơi đáng yêu.
 
Cậu đã từng nhận được không ít quà tặng, so với cái khăn quàng cổ đều có giá tiền gấp mười, gấp trăm lần, nhưng cũng chỉ có loại ấm áp này là thực dụng nhất, lại còn có tên cậu.
 
Lục Tập hơi không muốn buông tha, còn có hơi giận: “Có thể trả cô, nhưng cô phải cho tôi một lý do hợp lý, vì sao ngày hôm qua lại cho tôi leo cây?”
 
Khương Dư Miên khiếp sợ, cậu vẫn còn có mặt mũi hỏi sao?
 
Có lẽ trong nhóm của Lục Tập, đùa cợt lúc uống rượu vốn không tính là gì, một câu đùa giỡn là có thể cho qua.
 
Muốn trở mặt với Lục Tập không?
 
Thôi được rồi, dù sao cậu cũng là em trai ruột của Lục Yến Thần, cô chỉ cần nhớ lấy bài học này và sau này không để bị lừa nữa là được.
 
[Hôm qua cơ thể tôi không thoải mái nên không đi.]
 
“Cô bị bệnh sao?” Lục Tập đánh giá trên dưới cô: “Bị bệnh gì?”
 
Khương Dư Miên nhớ lại tối hôm qua cậu chất vấn cô rằng bệnh tâm lý giả câm, thì trả lời hai chữ: [Khàn giọng.]
 
Lục Tập hơi bừng tỉnh.
 
Lẽ nào bởi vì cô không thể nói chuyện nên tự ti rồi không đi sao?
 
Việc này là do cậu cân nhắc không chu toàn, nếu như cậu sinh bệnh không thể nói chuyện, đoán chừng cũng không muốn gặp ai.
 
Lục Tập nhận được đáp án mà mình muốn, cậu cũng trả lại khăn quàng cổ theo hứa hẹn.
 
Khương Dư Miên nhận được đồ thì xoay người rời đi, một giây cũng không dừng lại.
 
Lục Tập nhìn khăn quàng cổ trong tay cô thì thấy đáng tiếc, nghĩ cách khiến cho Khương Dư Miên cam tâm tình nguyện đưa khăn quàng cổ cho cậu lần nữa.
 

 
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới buổi chiều, học sinh cấp ba cũng theo đó trở về trường học để học lớp tự học buổi tối.
 
Làm học sinh ngoan nhiều năm như vậy, Khương Dư Miên lần đầu tiên nói dối xin nghỉ, lấy lý do cơ thể không thoải mái để xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ.
 
Chủ nhiệm lớp trực tiếp phê chuẩn, không hề nghi ngờ chút nào.
 
Buổi chiều, Lục Tập lại định dùng chiêu cọ xe đi cùng, kết quả Khương Dư Miên không đi.
 
Kế hoạch A thất bại.
 
Lục Tập vì chuyện này mà buồn phiền, Thịnh Phỉ Phỉ hết lần này tới lần khác khiến cho cậu không vui: “Tớ đi tới lớp một tìm Dư Miên nhưng bạn cùng lớp nói cô ta không đi học, xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Vì sao hôm qua Dư Miên không tới?”
 
“Cậu có nhận được quà cô ta tặng không?”
 
“Hôm nay lại lạnh như thế, đúng lúc cần dùng tới khăn quàng cổ.”
 
Mỗi câu hỏi của Thịnh Phỉ Phỉ đều như cài thêm một dao vào trong lòng Lục Tập, đặc biệt là quà tặng, nghĩ đến cái khăn quàng cổ đã đến miệng còn mất thì cậu lại tức giận.
 
“Có việc gì thì tự đi hỏi cô ấy đi!” Lục Tập chỉ muốn đuổi con chim sẻ ồn ào này đi.
 
Thịnh Phỉ Phỉ lại tự tin nói: “Tớ hỏi rồi nhưng cô ta không trả lời tin nhắn.”
 
Lục Tập thấy khó chịu: “Cơ thể cô ấy không thoải mái, xin nghỉ bệnh.”
 
Đều do đống câu hỏi linh tinh của Thịnh Phỉ Phỉ, làm hại cậu trong giờ tự học toàn nghĩ đến việc này.
 
Chờ cậu học xong buổi tự học về nhà hỏi, người giúp việc trong nhà nói Khương Dư Miên ăn cơm tối xong vẫn luôn không đi ra ngoài: “Cô chủ Dư Miên đã ngủ rồi.”
 
Cậu suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, người sinh bệnh tinh thần không tốt, chắc chắn sẽ ngủ sớm hơn.
 
Không có giáo viên nhỏ dạy kèm hàng ngày, Lục Tập không nhịn được chấp nhận lời mời chơi game của Lý Hàng Xuyên và mấy người quen ở trong game đại sát tứ phương trong chiến trường. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trong căn phòng trên tầng hai, Khương Dư Miên đổi một bộ quần áo dày hơn, lặng lẽ xuống tầng.
 
Nhiệt độ buổi tối giảm xuống khá nhiều, thời khắc bước ra khỏi cửa lớn giống như đặt mình vào trong thế giới băng tuyết.
 
Thành phố còn chưa có tuyết rơi, nhưng gió lạnh đã mang theo mưa phùn rơi lất phất qua mặt, thổi đến mức cả người đều phát lạnh, sắc trời tối đen, phóng tầm mắt nhìn ra, cảnh sắc bốn phía xung quanh gần như trở nên mơ hồ.
 
Cô mở ô lên, mang giày đi tuyết vào giẫm một bước lên mặt đất phủ kín nước mưa.
 
Từ nơi này đến nhà thờ tổ còn một đoạn đường, trong vòng một ngày, mà Khương Dư Miên đã đi tới đi lui nơi này mấy lần.
 
Trừ thời gian ăn cơm thì cô đều ở đây, Lục Yến Thần quỳ ở bên trong bao lâu, cô cũng ở bên ngoài chờ bấy lâu.
 
Vừa mới nhận ra trời mưa lại hạ nhiệt độ, nên cô trở về lấy ô.
 
Hiện tại đã là mười một giờ, còn một tiếng đồng hồ nữa. Khương Dư Miên mặc cả cây đen đứng ở ngoài cửa, chờ đến mười hai giờ.
 
Tới gần mười hai giờ, Lục Tập vừa mới kết thúc một cuộc chiến dài, để lại một câu nói rồi trực tiếp đăng xuất: “Không đánh nữa, tôi đi ngủ.”
 
Cậu nói vậy với mấy người anh em nhưng thực tế lại từ trên giường bò dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài.
 
Mưa lớn như vậy, chỗ anh cả cố chấp có bị xối ướt sũng không?
 
Lục Tập cầm ô ra ngoài, đi đến nhà thờ tổ.
 

 
Trong nhà thờ tổ, hai chân Lục Yến Thần đã mất cảm giác, không còn cảm nhận được sự đau đớn.
 
Vừa đúng mười hai giờ, tấm lưng thẳng tắp của anh mới cúi xuống, bàn tay chống trên mặt đất bởi vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh.
 
Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng dùng sức không đúng khiến cả cơ thể ngã xuống, đột nhiên đụng phải một cơ thể mềm mại.
 
Khương Dư Miên sức lực nhỏ, bỏ ô lại dùng hai tay ôm lấy anh.
 
Lục Yến Thần quỳ một chân trên đất chống đỡ, nhìn từ ngoài vào càng giống đang ôm lấy cơ thể mềm mại này vào trong lồng ngực hơn.
 
Bên ngoài nhà thờ tổ vang lên tiếng lạch cạch, ô trong tay Lục Tập rơi xuống đất.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện