Không biết vì sao cô gái nhỏ cố chấp gọi tên anh đầy đủ, càng không rõ sao giọng nói của một người kỳ lạ như vậy, ba chữ kia ở trong miệng cô trở nên mềm mại uyển chuyển.
“Gặp chuyện thì trực tiếp nói rõ mong muốn, chứ không phải mù quáng gật đầu, biết không?” Có lẽ là bởi vì cô ấy quá yếu ớt, luôn không kìm được giúp cô một tay trên chặng đường trưởng thành.
“Vâng!” Cô gật ra sức gật đầu, giống như đã hiểu.
Lục Yến Thần từng bước dẫn dắt: “Vậy bây giờ em nói cho anh em biết cần gì?”
Cô rất nghiêm túc suy nghĩ, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
Trong ánh mắt mê mang tản đi, rốt cục Khương Dư Miên nghĩ đến cái gì đó, nhìn vào ánh mắt anh kiên định nói: “Anh dạy em.”
Câu nói này, về sau cô đã nói rất nhiều lần với Lục Yến Thần.
-
Lúc hoàn thành hết bài tập về nhà, sắc trời đã tối.
Ông chủ của sơn trang trong kỳ nghỉ chuẩn bị bữa tối mỹ vị cho bọn họ, Khương Dư Miên lại gặp bà Tống ở nhà ăn.
Ánh mắt bà Tống quẩn quanh giữa cô và Lục Yến Thần, phát hiện cô gái nhỏ ở bên ngoài không nói nhiều, ánh mắt luôn dính vào người một người. Lúc ăn cơm, cô bỏ qua chỗ trống không ngồi, vác ghế ngồi bên cạnh Lục Yến Thần bằng được.
Trong lòng bà Tống đã rõ, thiếu chút nữa là có thể hoàn toàn xác định.
Đúng lúc bà ấy gửi lời mời đến Khương Dư Miên: “Ngày mai pha trà cho cháu uống.”
Khương Dư Miên cũng không biết thưởng trà, nhưng cô muốn tiếp xúc với những kiến thức chưa được biết tới. Lục Yến Thần đã nói có thể qua lại với bà Tống nhiều hơn, cô cảm thấy đây là chuyện tốt.
Lúc pha trà, bà Tống vừa làm vừa dạy, giải thích từng bước. Trí nhớ Khương Dư Miên rất tốt, tuy rằng không thực hành, nhưng nhớ được bảy tám phần lời giải thích bằng miệng.
Đôi khi bà Tống sẽ nói một ít chuyện thú vị với cô, Khương Dư Miên nghe rất nghiêm túc.
Giữa cuộc trò chuyện bà Tống nhận điện thoại, không cố ý lảng tránh. Khương Dư Miên có thể nhìn thấy nụ cười nở rộ trên mặt bà.
Sau đó, bà Tống cúp máy mới nói: “Chồng dì.”
Cô nhớ rõ lúc vừa rồi khi bà Tống gọi điện thoại, vẻ mặt tràn đầy tươi cười tựa như...
Tựa như trước kia mỗi khi mẹ gọi điện thoại cho ba sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng tương tự.
Đáy mắt bỗng dưng chua xót, Khương Dư Miên cúi đầu che dấu, nắm chặt ngón tay nhẹ giọng nói: “Hai người rất hạnh phúc.”
Bà Tống thấp thoáng ý cười: “Có thể là bởi vì trước khi ở bên nhau đã trải qua quá nhiều khổ sở, sau đó chỉ muốn sống tốt hơn, bù lại những ngày đó.”
“Trải qua… rất nhiều khổ sở ạ?” Khương Dư Miên ngẩng đầu, đã nuốt chua xót trong mắt xuống.
“Trước đây dì cũng là con của một gia đình bình thường, lúc yêu chồng dì có không ít tiếng phản đối.” Bà Tống hời hợt kể câu chuyện trước kia của mình cho cô nghe: “Đương nhiên, cũng không chỉ gia thế chênh lệch, còn có tuổi tác.”
“Tuổi tác?” Khương Dư Miên chưa từng thấy ông Tống, cũng không biết đó là người như thế nào.
Bà Tống đưa cho cô một tách trà: “Ống ấy lớn hơn dì tám tuổi, dì biết ông ấy khi dì còn học đại học. Một sinh viên đại học với một doanh nhân thành công có sự nghiệp thành đạt, có thể tưởng tượng được sẽ gặp phải bao nhiêu lời đồn.”
Có người nói bà ấy tâm cơ thượng vị, có người chửi bới cuộc sống riêng tư của chồng bà hỗn loạn, trước ánh mắt dị nghị nắm lấy tay nhau cần phải có lòng dũng cảm.
Lòng Khương Dư Miên bị câu chuyện của bà ấy lôi cuốn: “Vậy hai người đã vượt qua như thế nào ạ?”
“Thiếu chút nữa đã phải buông tay, nhưng dì không cam lòng.” Nhớ lại quá khứ, trên mặt bà Tống toát ra sự thoải mái: “Cả một đời người, dù sao đi nữa cũng nên vì thứ mình thích mà tranh thủ một lần.”
Bà ấy dựa vào bản lĩnh của mình để đứng top đầu trong ngành công nghiệp, phá vỡ lời đồn tay trong tay với chồng, có thể kiên định đi qua nhiều năm như vậy.
Quay người lại, Bà Tống lắc đầu cười nhạt: “Lại đi nói với cháu những chuyện này, lạc đề quá.”
“Không ạ, cháu thích nghe.” Câu chuyện này đã cho cô một cái nhìn mới về bà Tống.
Người bên ngoài dịu dàng, nội tâm cứng cỏi lại mạnh mẽ, bản thân người như vậy có sức hút rất lớn.
Cô cũng muốn... trở thành người như vậy.
Bà Tống bất chợt thốt ra một câu: “Miên Miên có người mình thích chưa?”
“Dạ...” Đột nhiên bị hỏi, Khương Dư Miên không nói được, cũng không có cách nào phủ nhận.
Là người từng trải, bà Tống liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ: “Xem ra là có rồi.”
“Không, không...” Một hơi nghẹn ở cổ họng, cô nghẹn đến hoảng hốt.
“Chưa có sao?” Bà Tống đã hoàn toàn nắm bắt phản ứng của cô gái nhỏ, cố ý trêu chọc cô: “Dì thấy cháu ngoan ngoãn, còn muốn tác hợp cháu với Tuấn Lâm.”
Vừa nghe lời này, Khương Dư Miên sợ tới mức mở to hai mắt, liên tục xua tay: “Cháu với Tống Tuấn Lâm, không được không được.”
Tống Tuấn Lâm chính là một phiên bản Lục Tập dẻo miệng, nghĩ lại làm cả người cô run rẩy.
“Chỉ đùa một chút thôi, đừng lo lắng.” Sợ cô không biết đùa giỡn, bà Tống giải thích lại.
Khương Dư Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tồn tại rõ ràng duy nhất trong lòng, là người cô không thể tới gần.
Không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.
Ở quá trình thăng trầm này, trong câu chuyện kết duyên mỹ mãn ngày xưa. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến giữa trưa.
Bà Tống nhận được điện thoại của con trai, quay đầu nói với Khương Dư Miên: “Nên xuống ăn cơm trưa rồi.”
Khương Dư Miên gật đầu, nhìn điện thoại di động mới phát hiện người giúp việc gọi điện thoại cho cô. Còn có tin nhắn của Lục Tập gửi tới, hỏi cô có phải bị Tống Tuấn Lâm bắt cóc hay không. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tất cả đều phải đến nhà ăn, thôi thì dứt khoát xuống lầu cùng nhau.
Bà Tống nói cười với cô, cô gái vừa ngoan ngoãn lại lấy lòng, thoạt nhìn thật giống với mẹ con.
“Buổi chiều dì với Tuấn Lâm định lên núi tuyết chụp ảnh chụp, Miên Miên có hứng thú không?”
Lúc đến phòng ăn, bà Tống đưa ra lời mời mới, Khương Dư Miên còn chưa trả lời, nụ cười nhàn nhạt đã cứng đờ trên mặt.
Đưa mắt nhìn lại, nhóm mấy người nhà họ Lục, chỗ ngồi vốn thuộc về cô, Triệu Mạn Hề đã ngồi mất.
Bà Tống phát hiện khác thường: “Sao lại...”
Nhà họ Lục bên kia sao lại có thêm một người?
Khương Dư Miên cắn môi, thấp giọng hỏi: “Dì Tống, dì cảm thấy người phụ nữ kia xinh đẹp không?”
Bà Tống thẳng thắn nói: “Từ bề ngoài mà nói, rất được.”
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Mạn Hề đều xinh đẹp, rực rỡ, bất kể là khuôn mặt hay là dáng người, đều xuất chúng như vậy, cả người tản ra sức hút.
Bà Tống không rõ lắm quan hệ của cô với người phụ nữ kia, lại từ trong mắt cô gái nhỏ nhìn thấy sự hâm mộ, bà ấy cười nói: “Miên Miên cũng rất đẹp.”
“Không giống...” Thực ra có rất nhiều người nói cô rất đẹp, nhưng mọi người nhìn thấy cô đều khen là “đáng yêu”, tuyệt đối không phải kiểu xinh đẹp mới liếc qua đã thấy rõ như Triệu Mạn Hề.
Triệu Mạn Hề biết cách làm cho ông Lục vui vẻ, ông Lục vẫn luôn coi cô ta là cháu dâu.
Triệu Mạn Hề ở trước mặt người nhà họ Lục cố ý thể hiện, ấn tượng của Lục Tập đối với cô ta cũng không tệ, nhiều năm như vậy cũng chỉ nhìn thấy Triệu Mạn Hề thân thiết với mỗi mình Lục Yến Thần. Hơn nữa, với tâm tư của Ông Lục, Lục Tập cũng cảm thấy cô ta là người có khả năng trở thành chị dâu tương lai nhất.
Lục Yến Thần chưa đến, trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận.
Khương Dư Miên dừng tại chỗ chần chờ không tiến lên, phía sau chợt xuất hiện một giọng nói: “Đứng ở đây làm gì?”
Quay đầu lại nhìn, là Lục Yến Thần và trợ lý Diêu.
Trong lòng cô lộp bộp, không nói gì, yên lặng đi về phía bàn ăn.
Lục Yến Thần đi ở ngay phía sau.
Ở trong mắt người khác, hai người bọn họ đi cùng nhau. Triệu Mạn Hề trước hết để ý đến sợi dây đỏ trên tay Khương Dư Miên, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ông Lục chỉ vào chỗ trống được cố ý sắp xếp: “Yến Thần, cháu ngồi chỗ này.”
Ánh mắt Lục Yến Thần khẽ nhìn bốn phía, anh sẽ không ở nơi đông người bỏ mặc mặt mũi của Ông Lục.
Lục Tập duỗi chân dài ra, kéo ghế dựa về bên cạnh mình rồi đá một cái, ý bảo Khương Dư Miên ngồi xuống.
Cô hiếm khi lấy ra hai phần cảm ơn Lục Tập vì đã di chuyển ghế. Kết quả, vừa ngồi xuống đã thấy Lục Tập quay đầu thị uy với Tống Tuấn Lâm đối diện.
Khương Dư Miên: ...
Quá trẻ con.
Bữa cơm này, có thể nhìn ra sự vui vẻ bằng mắt thường chỉ có ba người.
Một là ông Lục mọi chuyện như ý, hai là Triệu Mạn Hề đột nhiên xuất hiện, ba là Lục Tập so kè với Tống Tuấn Lâm.
Từ lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Khương Dư Miên biết được Triệu Mạn Hề cũng nghe nói bên này xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng mới tới, nhưng cô không tin, bởi vì lúc Triệu Mạn Hề nói những lời này đã nhìn Lục Yến Thần hai lần.
“Phong cảnh bên này thực sự không tồi, một mình cháu tới, chi bằng đi với chúng ta.” Ông Lục cố ý tạo cơ hội cho người trẻ tuổi.
Triệu Mạn Hề rất biết ý đáp: “Vâng, cháu nói với ông nội cháu gặp được ông ở chỗ này, ông nội còn bảo cháu đi dạo với ông nhìn ngắm thật tốt.”
Thẻ tình bạn của người cao tuổi, cũng rất hữu ích.
“Lão già như ông thì có cái gì để theo chứ, người trẻ tuổi các cháu nên chơi với nhau.” Rốt cục Ông Lục dẫn dắt câu chuyện đến Lục Yến Thần: “Nghe nói trên đỉnh núi tuyết rơi, Yến Thần cháu hiếm khi mới được ra ngoài nghỉ phép, chi bằng đi ngắm nhìn với Mạn Hề.”
Tầm mắt mọi người đều chuyển đến người Lục Yến Thần, Khương Dư Miên nắm chặt đũa, đáy bát sắp bị đâm thủng một lỗ.
Đương sự chậm rãi buông khăn giấy xuống, tâm lặng như nước ngừng nói một câu: “Không có thời gian ạ.”
Rốt cục đôi đũa trong tay Khương Dư Miên cũng được cứu.
Lục Yến Thần thong dong đứng lên: “Ông nội, cháu còn có chút công việc phải xử lý, cháu đi trước.”
“Yến Thần...” Triệu Mạn Hề có ý giữ lại, nhưng chỉ có thể nhìn góc áo anh dần biến mất trước mắt.
Khương Dư Miên vùi đầu ăn cơm, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Triệu Mạn Hề đều làm cho người ta nhồi máu cơ tim, nhưng hiện tại cô có thể xác nhận một chuyện chính là … Lục Yến Thần không thích Triệu Mạn Hề.
Tuy nhiên, anh không thích bất cứ ai, kể cả cô.
Khương Dư Miên yên lặng thở dài trong lòng.
Tốc độ dùng cơm của ba thanh niên nhỏ cơ bản giống nhau, Khương Dư Miên cũng không muốn ngồi cùng bàn với Triệu Mạn Hề, sớm rời khỏi bữa ăn. Ra khỏi nhà hàng, Tống Tuấn Lâm đột nhiên đuổi theo: “Chị gái, mẹ tôi bảo tôi hỏi cô, vừa rồi nói chuyện đi ngắm tuyết chụp ảnh với cô, cô có đi không?”
“Chụp ảnh?” Lục Tập từ phía sau thò đầu ra, chen vào giữa hai người.
Đi chụp ảnh với bà Tống, chẳng phải là đi với Tống Tuấn Lâm sao? Lục Tập là người đầu tiên không cho phép chuyện này xảy ra.
Trước mặt nhiều người như vậy không thể ngăn cản sự lựa chọn của Khương Dư Miên, nhưng cậu có thể chen một chân: “Đúng lúc, tao cũng muốn lên đỉnh núi ngắm cảnh.”
“Chà, Lục Nhị, không đến mức đó chứ, bám đít à?”
Hai người kia lại cãi nhau, nhưng Khương Dư Miên trước sau vẫn không nghĩ ra có muốn đi hay không.
Khương Dư Miên lùi lại hai bước, tự mình đi tìm bà Tống: “Cám ơn ngài đã mời, nhưng buổi chiều cháu không đi đâu ạ.”
Nếu cô đi, chẳng phải là để Triệu Mạn Hề ở lại chỗ này với Lục Yến Thần sao? Hơn nữa, nhà họ Lục tác hợp, nhỡ may...
Bà Tống không miễn cưỡng.
Lúc Khương Dư Miên rời