Vừa định xoay người thì cánh tay lại bị người ta kéo đi.
Lục Yến Thần quay đầu thì thấy những ngón tay lạnh lẽo của mình được bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy.
Anh ngạc nhiên nhìn Khương Dư Miên.
Cô gái ngây thơ chớp mắt: “Em ấm lắm.”
Cơ thể cô ấm nóng, đút tay vào túi một chút là ấm lên, có lẽ nắm tay anh có thể khiến anh ấm lên.
Làm theo suy nghĩ trong lòng, cô muốn trực tiếp nắm lấy nhưng như thế quá thân mật, cô rụt rè chỉ dám miết ngón tay anh.
Lục Yến Thần bật cười, sao có người ngốc đến thế, muốn xoa ngón tay để truyền hơi ấm cho anh.
“Khương Dư Miên, em là học sinh giỏi đấy.”
Cơ thể con người có thể truyền nhiệt độ nhưng diện tích tiếp xúc nhỏ như thế hoàn hoàn không đủ, cô làm gì cũng phí công vô ích.
“Vậy, vậy thì ngại lắm.” Khương Dư Miên hiểu lầm lời của anh, thẹn thùng hai bàn tay ôm lấy bàn tay anh: “Thế này thì sao?”
Lục Yến Thần: “...”
Ý anh không phải như thế.
Quả nhiên cô rất khác, không chỉ giọng nói mà cả nhiệt độ cơ thể cũng lạ như thế. Anh có thể cảm nhận hơi ấm được truyền đến bàn tay mình rất rõ ràng, giống như ngọn lửa nóng rực hòa tan băng tuyết trong cơ thể anh.
Cảm giác này, rất kỳ lạ.
Bàn tay Lục Yến Thần cử động, rút ra khỏi hai bàn tay cô: “Đi thôi, dạo xong rồi thì về nhé.”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn trả lời, đút hai bàn tay trống trơn vào túi áo.
Sờ soạng mấy cái mới phát hiện trong túi có một đôi găng tay được chuẩn bị từ trước, màu hồng nhạt.
“Lục Yến Thần.” Khương Dư Miên cầm bao tay, rất muốn đưa cho anh: “Anh có cần...”
Người đàn ông híp mắt: “Đừng nghĩ mấy thứ linh tinh nữa.”
“Được rồi.” Cô đành tự đeo cho mình.
Phía trước có một cây cầu ngắm cảnh, bởi vì tuyết rơi nên xung quanh chết thành những khối băng, có rất nhiều người lách qua nó. Lan can xung quanh đã đóng băng, Khương Dư Miên tò mò đi lên, mỗi bước chân đều phải chú ý cẩn thận.
Cô đeo găng tay bám vào lan can, cẩn thận đi đến giữa cây cầu rồi quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen đằng sau.
“Lục Yến Thần.” Giọng nói uyển chuyển của cô gái lẫn vào gió tuyết.
Người đàn ông ngước mắt nhìn.
Cô hỏi: “Anh không sợ ngã à?”
“Không việc gì.” Thi thoảng anh sẽ bám vào lan can mượn lực, tránh chỗ trơn trượt.
Một mảnh bông tuyết vương trên má cô, Khương Dư Miên nâng tay đụng vào, bông tuyết lập tức tan ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáy mắt chỉ còn sự ngạc nhiên và vui vẻ: “Tuyết rơi rồi.”
Lục Yến Thần ngẩng đầu nhìn, bóng dáng màu đỏ trong mắt anh di chuyển.
Khương Dư Miên vui mừng mà quên để ý dưới chân, suýt thì ngã xuống. May mà cô phản ứng nhanh, ôm chặt lấy lan can mới không ngã nhào.
“Trơn thật đó.” Cô ôm lấy lan can, gần như ngồi chồm hổm quay đầu, trong vừa đáng thương vừa buồn cười.
Lục Yến Thần vươn tay, cô gái nhỏ vừa ôm lan can vừa vươn tay đến chỗ anh, lúc chuẩn bị đứng lên dưới chân lại trượt một cái, cô vô thức níu lấy áo anh, suýt thì kéo anh trượt ngã xuống đất.
Lục Yến Thần nhanh chóng giữ chặt lan can, mộ tay ôm eo cô, lại còn có tâm tư đùa giỡn: “Khương Dư Miên, em là hồ ly hả?”
‘Chân trơn’ như thế.
Khương Dư Miên nào còn tâm trí tranh luận với anh.
Hơi thở thơm mát bao phủ lấy cô, trái tim như bị dùi trống gõ vang, thùng thùng thùng thùng.
Quần áo đỏ trong cảnh tuyết trắng, không biết là ai đã cột dây ruy băng đỏ lên tay nắm lan can, những sợi dây lay động theo đó như nhịp tim gợn sóng gắn liền với người kia.
Trước khi đi hết cây cầu, Khương Dư Miên không dám nói chuyện nữa.
Trở về khu dịch vụ, Khương Dư Miên lại bình tĩnh im lặng.
Bà Tống nhìn thấy hai người từ xa cùng nhau vào trong thì không giấu được nụ cười trên môi: “Miên Miên, cảnh tuyết rơi có đẹp không?”
Khương Dư Miên tháo găng tay xuống, ánh mắt không dám nhìn lung tung, chỉ nói: “Đẹp, đẹp lắm.”
Chết rồi, lại nói lắp rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bà Tống cũng không quên hỏi han người bên cạnh: “Tống giám đốc Lục ngày nào cũng bận rộn nhiều việc, hiếm có dịp nhàn hạ ngắm tuyết nhỉ?”
Lục Yến Thần mỉm cười: “Vẫn ổn, chủ tịch Tống bận rộn công việc vẫn nhớ nhung muốn cùng bà Tống đi nghỉ đấy thôi.”
Hai người lên giọng trịch thượng, ba người còn lại nghe không nổi nữa.
Tống Tuấn Lâm ngồi dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại Lục Tập đã hết pin, cậu chán lắm rồi. Sau đó nhìn thấy Khương Dư Miên trở về mới nghiêm túc quan sát đánh giá người ta một phen.
Phong cách quần áo hoàn toàn khác, làm tóc rồi còn trang điểm nữa. Lục Tập nhíu mày: “Sao hôm nay cô ăn mặc thế này?”
Bị người ta soi mói cách ăn mặc, cô gái nhỏ đánh thẳng vào trọng điểm: “Không đẹp à?”
Lục Tập há miệng, nghĩ cô câm này keo kiệt thật mới qua loa nói một câu: “Cũng được.”
Đẹp thì đẹp nhưng thoạt nhìn có chút không thuận mắt, không phù hợp với hình tượng học sinh cấp ba như bọn họ. Mấy cô gái con nhà giàu thích ăn diện như Thịnh Phi Phi còn đang mặc váy xếp li, giày da lolita kia kìa. Còn dáng vẻ hôm nay của Khương Dư Miên, cậu suýt không nhận ra.
Khương Dư Miên cúi đầu xem lại bản thân, nhớ lại phản ứng của Lục Tập và cả Lục Yến Thần...
Chẳng lẽ cách ăn mặc rực rỡ này trong mắt người khác còn không bằng cô của trước đây hả?
Cô hơi buồn, giống như cô có làm gì đi nữa cũng không thể biến thành một người xuất sắc.
“À, chị ơi...”
Một giọng nói nữ xa lạ truyền đến tai cô, Khương Dư Miên quay đầu thì nhìn thấy một cô gái mặc áo bông màu cam, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt sáng ngời.
Khương Dư Miên ngạc nhiên, con ngươi của cô gái màu xanh lá nhạt, rất hiếm thấy ở Trung Quốc.
Cô gái mỉm cười thân thiện: “Lúc nãy cô đứng trên cây cầu, tôi không nhịn được mà chụp một tấm ảnh, muốn tặng cho cô tấm ảnh đó.”
Cô gái chuyển ảnh vào điện thoại, vừa bấm vào, Khương Dư Miên đã thấy khung cảnh tuyết trắng bao la.
Nhìn kỹ hơn một cút, giữa khung cảnh đầy tuyết, trên cây cầu dài, hai bóng người mặc đồ đen và đỏ đang hòa vào nhau rất thân mật.
Cô thích bức ảnh này.
-
Buổi chiều, đoàn người trở về khu nghỉ dưỡng.
Trợ lý Diêu đã đợi sẵn trong phòng, thấy Lục Yến Thần trở về thì lập tức báo cáo tiến độ công việc: “Sếp có một cuộc họp video, hiện tại đã tạm hoãn được nửa tiếng rồi...”
Lục Yến Thần cởi áo khoác ngoài, bên trong anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng.
Trợ lý Diêu nhìn thật kỹ, hình như trên áo có một vệt đỏ, anh ta dụi mắt nhìn lại, đành nhắc nhở anh: “Sếp Lục, hình như áo len của anh dính thứ gì đó.
Anh ta chỉ vào phía dưới cổ áo.
Lục Yến Thần nhướng mày đi vào phòng: “Tôi thay quần áo khác.”
Trong phòng, người đàn ông thay áo len màu trắng thành cái màu đen.
Anh cầm chiếc áo len trắng dính vệt đỏ kia mà trầm tư, chỉ có thể là lúc anh giữ Khương Dư Miên lại, cô đã vô tình để lại vết son.
Chậc, cô gái nhỏ đúng là biết tìm phiền phức cho anh.
Nếu không có trợ lý Diêu nhắc nhở, anh cứ mặc thế này mà mở cuộc họp video chắc chắn sẽ gặp rắc rối không thể nói rõ.
Cuộc họp của Lục Yến Thần kép dài đến khi màn đêm buông xuống.
Khương Dư Miên tẩy trang, thay quần áo của mình rồi xuống lầu ăn cơm.
Có ông nội Lục ở đây, Triệu Mạn Hề quang minh chính đại nhảy vào đoàn người nhà bọn họ, hai người mang phong cách khác nhau chờ đợi nhưng cuối cùng vẫn không thấy Lục Yến Thần đâu.
Ông nội Lục nói: “Nó bận làm việc, chúng ta ăn trước thôi.”
Từ trưa đến giờ đã sáu bảy tiếng trôi qua, lúc chiều chơi trên núi tuyết đã mệt mỏi mất sức, Khương Dư Miên lo lắng: “Ông nội Lục, để cháu mang cơm lên cho anh ấy nhé.”
Ông Lục xui tay nói: “Nó đã lớn như vậy rồi, không cần một đứa trẻ như cháu lo lắng đâu.”
Lục Yến Thần tự sắp xếp công việc và cuộc sống của mình, không cần ai phải quan tâm, huống chi trong mắt của bọn họ, Khương Dư Miên mới là đối tượng cần phải chăm sóc.
“Ồ...”
Ông nội Lục đã nói vậy, cô chỉ có thể ngồi xuống.
Triệu Mạn Hề gác đũa, nói: “Ông nội Lục, chi bằng để cháu đi đi. Không biết Lục Yến Thần đang làm gì, có khi cháu có thể giúp đỡ anh ấy.”
Tuy năng lực làm việc của Triệu Mạn Hề không bằng Lục Yến Thần nhưng đã tốt nghiệp cùng trường với Lục Yến Thần, hai người có tiếng nói chung, gặp nhau trao đổi nhiều hơn có thể gia tăng tình cảm giữa hai người.
Nghĩ như thế, ông nội Lục gật đầu: “Cũng được.”
Chuyện mình muốn làm lại bị người ta giành mất, Khương Dư Miên vùi đầu ăn cơm.
Lục Tập ngồi bên cạnh sáp lại gần, nói: “Dáng vẻ hiện tại của cô thuận mắt hơn nhiều.”
Khương Dư Miên siết chặt đôi đũa trong tay, sợ bản thân không nhịn được móc cặp mắt không biết thưởng thức của cậu.
Trên lầu, Triệu Mạn Hề xách thao hộp cơm đến trước phòng 6012 nhấn chuông, người mở cửa là trợ lý Diêu.
Triệu Mạn Hề mỉm cười nói rõ mục đích của mình, trợ lý Diêu lắc đầu: “Cô Triệu, rất xin lỗi. Lúc sếp Lục đang làm việc không thích bị người khác làm phiền.”
Mấy việc như ăn cơm này nọ luôn bị Lục Yến Thần xếp sau công việc.
Triệu Mạn Hề hiểu ý: “Tôi không vào, làm phiền cậu chuyển hộp cơm cho anh ấy, công việc quan trọng như sức khỏe cũng quan trọng không kém.”
Đối phương uyển chuyển nói chuyện, trợ lý Diêu không thể từ chối: “Được, tôi sẽ chuyển lời của cô Triệu cho sếp Lục.”
Đưa tới hộp thức ăn xong, Triệu Mạn Hề nán lại trên lầu một lúc rồi mới đi xuống: “Cháu đã đưa đồ ăn vào, Lục Yến Thần đang bận việc, không tiện làm phiền.”
Một câu ‘không tiện làm phiền’ đã quét sạch tâm tư muốn ăn hết cơm của Khương Dư Miên.
Sau bữa tối, Khương Dư Miên trông rất mệt mỏi, bà Tống lại mời cô đi ngâm suối nước nóng.
“Sao thế? Trông cháu không vui lắm thì phải?” Giác quan thứ sáu của người phụ nữ rất nhạy, bà Tống lại còn giỏi quan sát nên nhanh chóng phát hiện sự thay đổi tâm trạng của Khương Dư Miên.
Cô không nói, bà Tống cũng đoán được vài phần.
Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, tâm tử đều hiện rõ trên mặt. Dù có cố che giấu cũng không qua được mắt người từng trải.
Bà Tống thông minh không hỏi tiếp nữa mà chỉ dẫn cô đi ngâm nước nóng giải tỏa tâm trạng.
Trong khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng, chia ra hai bên nam và nữ, rất thuận tiện.
Trước khi đến núi tuyết, cô đã chuẩn bị sẵn áo tắm, Khương Dư Miên từ phòng thay quần áo đi ra, cố gắng quấn chặt khăn tắm quanh người. Thấy bà Tống xuống nước thì cô mới đi theo.
Vừa chạm vào nước ấm, cô như sống lại, không còn sợ gió lạnh nữa.
Sóng nước thấm vào da thịt, hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, xoa dịu cả cơ thể lẫn tinh thần.
Sau khi cởi khăn tắm xuống nước, bà Tống mới nhìn quần áo của cô: “Miên Miên, áo tắm của cháu…”
Khương Dư Miên đang cúi đầu nghịch nước nhất thời không nghe rõ: “Dạ?”
Bà Tống lắc đầu cười: “Đúng là một đứa trẻ mà.”
Áo tắm một mảnh dành cho học sinh, là váy hai dây siêu ngắn. Chiếc váy màu xanh nhạt,