Lục Tập không ngờ rằng Khương Dư Miên lại làm ra chuyện như thế.
Không rõ lai lịch thì thôi đi, còn dám lẻn vào phòng sách của ông chủ trộm đồ.
Nghe nói bây giờ đang lưu hành cái gì mà trà xanh (*) bạch liên hoa (**) trước mặt người khác thì ra vẻ đáng thương còn sau lưng thì âm thầm nghĩ kế hại người. Chắc chắn ông nội và anh cả đã bị dáng vẻ đó của Khương Dư Miên lừa rồi!
(*) Trà xanh: là danh từ chỉ những cô gái bên ngoài thì luôn nhã nhặn, "con nhà lành", nhưng trong lòng lại "nung nấu" sự đố kị, mưu mô và đầy toan tính.
(**) Bạch liên hoa: là danh từ để chỉ những cô gái bề ngoài nhẹ nhàng, có vẻ ngây thơ, vô hại, và luôn mồm nói "Em không biết gì hết", hay "Em không hiểu", hay "Em rất yếu ớt mà",... Nhưng lại có thể cho bạn ăn quả đắng bất kể khi nào.
Cậu ghét nhất là kiểu người giả vờ yếu đuối kiểu này, đã thế con người này còn ở nhà cậu dài dài, cậu không thể không vạch trần bộ mặt thật của Khương Dư Miên.
Lục Tập đang định lao ra, bắt quả tang người kia.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tiểu bạch liên này giỏi ngụy trang như thế, đến khi đứng trước mặt ông nội giả bộ bi thảm rồi vu khống ngược lại cậu thì sao? Cũng có thể lắm.
Nếu Khương Dư Miên khiến cậu không vui, cậu sẽ không bỏ qua cho cô.
Lục Tập lặng lẽ rời đi.
Khương Dư Niên chột dạ quay về phòng.
Lúc vào phòng cô còn cố ý khóa cửa lại, đặt bật lửa vào lòng bàn tay, lật qua lật lại ngắm nghía.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ châm thuốc lá của Lục Yến Thần, cũng chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Lúc nào anh cũng lịch lãm, hương gỗ thoang thoảng vây quanh, đó là mùi gỗ đàn hương đan xen với tuyết tùng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Dáng vẻ hút thuốc của anh sẽ trông như thế nào đây?
Khương Dư Miên không tưởng tượng ra.
Cô ngồi trên ghế, cúi người lấy cuốn nhật ký từ trong ngắn kéo ra. Màu mực đen dần lấp đầy những khoảng trống trên trang giấy. Khương Dư Miên nắm chặt cây bút trong tay, ánh mắt bay xa vô định.
Còn nhớ hôm tỉnh lại ở bệnh viện, một đám người mơ hồ không nhìn rõ mặt vây quanh cô nói chuyện không ngừng, nói những điều cô không hiểu. Cô không muốn trả lời, chỉ cảm thấy âm thanh xì xà xì xào khiến mình đau đầu khôn xiết.
Mãi đến khi người kia xuất hiện, giúp cô ‘đuổi’ đi những tạp âm ấy, bước từng bước đến trước mặt cô, dịu dàng xoa đầu cô như bốn năm trước.
‘Bộp’.
Ngòi bút rơi xuống tăng giấy, để lại một dấu mực đậm.
Khương Dư Miên điềm tĩnh khép cuốn nhật ký lại, để vào chỗ cũ.
Đề thi cô gửi qua vẫn không nhận được câu trả lời, người không thích chơi điện thoại như cô lại ngó qua nhìn mấy lần.
Danh bạ của cô chỉ có một cái tên liên hệ - L.
L là tên viết tắt của Lục Yến Thần, ảnh đại diện cũng rất đơn điệu với nền trắng kết hợp với một làn khói xám mờ nhạt lượn lờ chỉ khi ấn vào mới có thể nhìn rõ.
Bức ảnh đó đem lại cảm giác trống rỗng mờ mịt.
Mười một giờ tối, Khương Dư Miên vẫn không chờ được lời hồi đáp, mở khung trò chuyện mấy lần lại không biết nên nói gì, càng sợ làm phiền anh.
Ngay khi cô định buông điện thoại thì màn hình bỗng sáng lên, Khương Dư Miên vui mừng mở điện thoại, cô nhận được hai bức hình.
Một bức là cô bất cẩn điền sai, bức còn lại là cách tính ngắn gọn của hai câu hỏi.
Khương Dư Miên vừa kinh ngạc vừa vui mừng ấn vào thanh nhập tin nhắn hồi lâu mới cân thẩn gửi một nhãn dán cảm ơn.
Be be: “Cảm ơn!”
Tên của cô là từ trò đồng âm mà ra.
Gửi xong lại cảm thấy nội dung quá ngắn, cô tiếp tục mượn chữ ‘đề’ để tiếp tục cuộc trò chuyện, học hỏi lối tư duy của Lục Yến Thần.
Đối phương trả lời hơi chậm nhưng rất nghiêm túc. Điều đó khiến Khương Dữ Miên thích thú, thậm chí quên cả thời gian.
Cho đến khi...
L: “Đến giờ ngủ rồi, bạn nhỏ.”
Lời nhắc nhở này khiến Khương Dư Miên ảo não, thầm nghĩ bản thân không nỡ kết thúc cuộc trò chuyện lại quên mất thời gian không thích hợp.
Cô liên tục xin lỗi, cẩn thận chọn từ ngữ từng li từng tí.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi trong văn phòng nhận thấy giọng điệu cẩn thận của cô gái nhỏ, chầm chậm khép tài liệu công việc lại: “Là lỗi của anh.”
Không thể không trả lời nhưng không nên trả lời muộn thế này.
Khương Dư Miên nói cảm ơn thêm lần nữa, lưu luyến buông điện thoại xuống.
Ngày đầu tiên đến nhà họ Lục, cô cố gắng thích ứng với cuộc sống mới, ôm mối tơ vò chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, chuông báo thức vừa vang lên, Khương Dữ Miên đã gỡ nút tai rồi rời giường. Cô còn lặng lẽ trả lại chiếc bật lửa về chỗ cũ.
Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, lúc bước ra ngoài vẫn còn lơ mơ. Khương Dư Miên dụi mắt, chậm chạp không có mục đích đi về phía trước.
“Hù!”
Tự nhiên có một người nhảy bổ ra, cố ý dọa cô từ ngã rẽ. Khương Dư Miên giật mình lùi về sau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lục Tập đã thực hiện được âm mưu xấu xa vỗ tay, nhìn thẳng vào cô: “Thú vị quá.”
Tiểu bạch liên vẫn là một kẻ nhát như cáy, vừa dọa đã nhảy dựng lên rồi. Thú vị quá.
Khương Dư Miên cố gắng điều chỉnh hô hấp, gương mặt đột nhiên phóng đại trước mắt khiến cô vừa khó chịu vừa không hiểu tại sao Lục Tập cứ nhắm vào mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lục Tập từng bước ép sát, đột nhiên có thím Đàm hét toáng từ đằng sau: “Cậu Lục Tập, cậu đang làm gì thế?”
Thím Đàm vội vội vàng vàng chạy đến, che trước mặt Khương Dư Miên.
Thím ấy đã thấy hết cảnh tượng vừa rồi. Cái trò ác ôn của Lục Tập, người bình thường cũng bị dọa đến nhảy dựng chứ đừng nói đến Khương Dư Miên thần kinh yếu ớt.
Thím Đàm thương cho cô gái nhỏ nhưng hành động bảo vệ của thím ấy lại khiến Lục Tập không hài lòng.
Được chứ, ông nội và anh cả thiên vị cô ta không nói làm gì, ngay cả người giúp việc lâu năm ở nhà họ Lục như thím Đàm cũng bị cô ta thu mua rồi.
“Cháu chẳng làm gì cả, chỉ muốn chào hỏi cô ta thôi mà.” Cậu nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.
Thím Đàm nói: “Mấy ngày nay cô Miên Miên không thể nói chuyện.”
Lục Tập nhướng mày: “Cô ta câm à?”
Thím Đàm vội vàng xua tay: “Không phải, không phải.”
Thím Đàm giải thích ngắn gọn, Lục Tập đã hiểu đại khái. Khương Dư Miên có thể nói nhưng không muốn nói chuyện.
Hóa ra không chỉ giả vờ ngoan ngoãn mà còn giả câm.
Lục Tập lập tức gán cái mác mới lên người Khương Dư Miên, xui xẻo là bị ông Lục bắt quả tang tại chỗ.
Nghe được chữ ‘câm’, huyết áp ông Lục lập tức vọt lên óc: “Từ giờ trở đi mày ở đó cho ông, không được đi đâu hết!”
Đừng nhìn bình thường Lục Tập hay tranh luận với ông nội Lục, khi ông thật sự nổi giận thì Lục Tập cũng không dám bướng bỉnh.
Hôm nay, ông Lục được bạn mời đi uống trà nên không có ở nhà, Lục Tập định chuồn ra ngoài nhưng bị bảo vệ ở cửa chặn lại. Cửa trước cửa sau đều bị chặn, Lục Tập mất kiên nhẫn đá cửa vào trong.
Tin nhắn trong nhóm trò chuyện liên tục gửi đến, rất nhiều người nhắc cậu trong đoạn tin.
Cậu vừa đi du lịch nước ngoài trở về, anh em đang hò hét muốn đón gió tẩy trần cho cậu nhưng nhân vật chính như cậu lại không xuất hiện là sao?
Lục Tập tức giận quăng điện thoại đi, đều vì con câm kia nên cậu mới bị ông nội phạt cấm cửa không cho ra ngoài.
Ông nội bảo vệ con câm kia như thế, người không biết còn tưởng cô mới là cháu gái ruột của ông.
Khương Dư Miên ở nhà được mọi người yêu chiều săn sóc, ăn ngon mặc đẹp. Cậu mới là cậu chủ nhà họ Lục, dựa vào đâu mà phải chịu ấm ức vì cô?
Lục Tập nuốt không trôi cục tức này, đầu óc xoay chuyển, cầm điện thoại gõ chữ: “Đến nhà chơi.”
Đám anh em của cậu đều rảnh rỗi, mới nửa tiếng đã đến hơn phân nửa. Đợi đến khi đông đủ, Lục Tập dẫn bọn họ vào trong sân.
Thấy thím Đàm đến gần, Lục Tập cố ý cao giọng nói: “Cháu không ra ngoài, chắc hẹn bạn đến trong sân cũng được nhỉ? Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền bọn cháu.”
Ông nội Lục cấm cậu không được ra ngoài nhưng không hề nói người ngoài không được đi vào. Việc Lục Tập ham chơi cũng không phải ngày một ngày hại, mọi người thấy rồi cũng quen.
Nhưng bọn họ không biết Lục Tập nhân lúc mọi người không để ý chạy lên đầu, gõ cửa phòng Khương Dư Miên.
Bởi vì ông nội Lục đã dặn dò nên người trong nhà luôn cẩn thận quan tâm Khương Dư Miên, thi thoảng sẽ hỏi thăm cô. Khương Dư Miên tưởng người gõ cửa là thím Đàm nên mới mở cửa. Vừa mở cửa đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Lục Tập.
Lục Tập không vòng vo mà nói thẳng: “Cô vừa đến đây không quen không biết, tôi giới thiệu vài người bạn cho cô biết, được không?”
Khương Dư Miên lắc đầu, vừa định đóng cửa lại bị Lục Tập chặn lại: “Hù cô là lỗi của tôi, chẳng phải tôi đã bị ông nội cấm túc rồi à? Sau này Sau này cô còn ở nhà tôi dài dài, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cứ căng thẳng thế này mãi cũng không hay.”
Khương Dư Miên càng siết chặt cánh cửa.
Lục Tập chủ động ‘nhận lỗi’, nếu cô còn từ chối thì có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Dù sao cô cũng chỉ