Vào ngày Tết Nguyên Đán, ngoài đường phố, đèn lồng màu đỏ được treo đầy trên các cành cây.
Từ sáng sớm, nhóm chat của phòng ký túc xá 405 liên tục có thông báo mới. Lúc ăn cơm, Khương Dư Miên đã mở ra xem thử, đa số đều là tin nhắn thoại của Hứa Đóa Họa.
Hứa Đóa Họa nói rất nhiều: “Hôm nay có tiên nữ nào hạ phàm ăn pháo hoa nhân gian không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn thơ truyền thống và tiếng lóng trên mạng dính chung với nhau khiến mọi người nổi da gà.
Be Be ít nói: “Bận rồi, không đi được.”
Từ Thiên Kiêu ngày lễ chưa bao giờ thiếu hẹn hò: “Bận hẹn hò, đừng làm phiền.”
Nguyên Thanh Lê hoảng sợ thổi bong bóng: “Tần Diễn nói muốn dẫn tớ về nhà anh ấy…”
“Úi chà! Tốc độ phát triển của hai người nhanh như chớp thế!”
Nguyên Thanh Lê và Tần Diễn mới hẹn hò với nhau trong năm nay. Cô ấy hơi nhút nhát nên Tần Diễn phải nghĩ đủ mọi cách để Nguyên Thanh Lê có cảm giác an toàn, thế nên hai người còn chưa tốt nghiệp đại học mà anh ta đã dẫn cô ấy về nhà ra mắt.
Hứa Đóa Họa nói mò: “Không phải cậu định trong lễ tốt nghiệp sẽ một tay cầm bằng tốt nghiệp, tay còn lại cầm giấy kết hôn đấy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Thanh Lê bị trêu chọc không dám ngoi lên. Hứa Đóa Họa chợt nhận ra cả nhóm chỉ còn mình cô ấy là cẩu độc thân, hẹn ăn cơm làm quái gì nữa? Trực tiếp gọi gà rán và bia hơi giao tận nơi là được rồi.
Từ Thiên Kiêu đi hẹn hò với bạn trai, Nguyên Thanh Lê theo cùng bạn trai về nhà ra mắt ba mẹ, ngay cả Khương Dư Miên… cũng một mình đi gặp người lớn trong gia đình của bạn trai.
Hôm qua, trong điện thoại thím đã nói với cô, nói bóng nói gió bảo cô và Lục Yến Thần về nhà học Lục ăn cơm tất niên.
Vốn dĩ Khương Dư Miên định từ chối, nhưng thím lại gấp gáp nói đây là ý của ông cụ.
Lúc Khương Dư Miên thay quần áo xong, đang chuẩn bị lên đường thì lại thấy Lục Yến Thần vẫn còn ngồi im bất động trên ghế sô pha. Cô cúi người, hỏi lại lần cuối: “Anh không đi thật à?”
Lục Yến Thần: “Ừm.”
“Được rồi.” Khương Dư Miên không khuyên nhủ gì cả, cô tôn trọng ý nguyện của anh: “Vậy anh ở nhà chờ em nhé, em sẽ về sớm.”
Vì bao năm qua ông cụ Lục vẫn luôn che chở cho cô nên Khương Dư Miên phải đi.
Khi cô đến nhà họ Lục, ông cụ Lục đang ngồi trong phòng khách, nơi này cách cửa ra vào rất gần.
Thấy chỉ có một mình Khương Dư Miên tới, ban đầu ông cụ cũng không nói gì, nhưng sau đó vẫn buồn bực hỏi: “Có phải nó còn giận hay không?”
“Ông nội Lục, anh ấy chưa từng giận ông, chỉ là… lần này anh ấy hơi thất vọng.” Cô không phải Lục Yến Thần, dù có chuyện gì cũng im lặng. Khương Dư Miên muốn Lục Tập biết được sự thật, càng muốn nhìn thấy ông cụ Lục hối hận.
Đây chính là nỗi lòng riêng của cô.
“Thất vọng?” Trong nháy mắt, dường như ông cụ Lục mất hết tinh thần, cánh tay đang cầm gậy run bần bật, trong miệng cứ lặp đi lặp lại hai chữ “thất vọng”.
Có lẽ nhiều năm qua, ông cụ luôn dùng thân phận người chỉ huy để đối xử với Lục Yến Thần, vậy nên ông cụ Lục đã quên mất cách cư xử với Lục Yến Thần dưới thân phận ông cháu.
Khương Dư Miên đứng trước mặt ông cụ, bình tĩnh nhắc lại rõ ràng từng chuyện đã xảy ra trong những năm qua cho ông nghe.
“Ông nội Lục, ông có biết tại sao cháu luôn kiên định ủng hộ Lục Yến Thần hay không? Không phải chỉ vì cháu yêu anh ấy.”
“Xét về ân tình, ông là người cho một sinh viên mới như cháu cơ hội phát triển, vì vậy cháu luôn tôn trọng và biết ơn ông. Nhưng mà, có lẽ chính ông cũng không nhận ra, rất nhiều chuyện, ông chỉ cần mở miệng căn dặn, còn người thật sự phải chạy tới chạy lui, hao tốn thời gian và tinh thần làm việc lại là Lục Yến Thần.”
Từ xưa đến nay, thứ mà ông cụ thích ở cô chính là sự khôn khéo, và cũng chỉ có một điều đó mà thôi.
Ông luôn sai khiến người khác làm việc mình muốn, ví dụ như mỗi lần ông cụ nói nhớ cô thì đều gọi Khương Dư Miên về nhà họ Lục gặp ông.
Rõ ràng ông cụ Lục cảm thấy mình đang ban ơn, nhưng lại không nhận ra bản thân cũng đang lợi dụng phản ứng của cô để xoa dịu nỗi buồn của chính mình. Suy cho cùng, hai đứa cháu trai của ông cũng không ngoan ngoãn như Khương Dư Miên.
“Có thể ông nghĩ khoảng thời gian cháu sống ở nhà họ Lục rất tốt, nhưng nếu không có Lục Yến Thần kịp thời cung cấp quần áo và thức ăn cho cháu thì cháu chẳng có gì cả.”
“Lúc cháu ngã trên đường, chính anh ấy đã cứu cháu. Khỉ cháu sợ một mình trong bệnh viện, Lục Yến Thần cũng ở bên cạnh cháu. Ngay cả chuyện tìm ra nguyên nhân khiến cháu không thể nói chuyện được cũng thế, chính anh ấy là người giúp cháu thoát khỏi khốn khó, lần nữa tìm lại sự tự tin và bắt đầu cuộc sống mới.”
“Ông giao cháu cho Lục Yến Thần chăm sóc, thật ra anh ấy cũng có thể dùng tiền để đuổi cháu đi, nhưng Lục Yến Thần đã không làm như thế. Cháu có thể từng bước vượt qua khó khăn, trở lại như người bình thường tất cả đều là công lao của anh ấy.”
“Người khác nói Lục Yến Thần là kẻ vô tình, ngoài nóng trong lạnh, nhưng trên thực tế, anh ấy nặng tình hơn bất kỳ ai.”
“Lục Yến Thần nghe lời ông không phải vì sợ ông, mà là do ông là ông nội, là người thân của anh ấy.”
“Khi ông thể hiện bản thân yêu thích Lục Tập, không phải anh ấy không có cảm giác gì hay không thèm quan tâm, chỉ là Lục Yến Thần đã phải chịu đựng sự thất vọng trong một thời gian dài, cho nên anh ấy cũng không còn mong đợi bất kỳ tình cảm tốt đẹp nào từ ông nữa.”
Lúc cô bị bệnh, Lục Yến Thần sẽ không ngủ không nghỉ, ở bên cạnh chăm sóc cô suốt đêm. Khi Khương Dư Miên thi đại học, anh lại giống như người thân của cô, đưa cô đến trường thi, tặng hoa cho cô trong lễ tốt nghiệp.
Vậy lúc Lục Yến Thần ở độ tuổi đó, có phải anh cũng mong muốn có người nhà bầu bạn bên cạnh hay không?
Nhưng mà lúc ấy anh không có ai bên cạnh cả, một chàng trai mới mười mấy tuổi bị buộc phải trưởng thành. Từ đó đến nay, anh vẫn luôn một thân một mình chống chọi với sóng gió trên đường đời.
“Ông nội Lục, cháu sẽ không bao giờ quên rằng ông luôn đối xử tốt với cháu, mặc kệ lúc nào, chỉ cần ông lên tiếng, cháu sẽ cố gắng hết sức giúp ông. Nhưng, đó chỉ là sự báo ân của cháu đối với ông mà thôi.” Dứt lời, Khương Dư Miên trịnh trọng cúi đầu chào ông cụ Lục.
Ông Lục hỏi, có phải cô cố ý chạy tới chọc tức ông cụ không.
Khương Dư Miên trả lời không phải: “Cháu chỉ muốn ông nội Lục biết rằng Lục Yến Thần đã chịu rất nhiều uất ức.”
Xưa nay, Lục Yến Thần chưa bao giờ thổ lộ nỗi lòng, cho nên người khác cứ nghĩ rằng anh không đau lòng.
Sao có thể không đau