Cố Dung Khanh nói xong không thấy Ôn Lĩnh trả lời lại, nhìn phản ứng của Ôn Lĩnh, hình như cô biết mình nói sai rồi, hai tay cô nắm chặt lại, quay đầu đi không dám nhìn Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh nhìn thấy mấy cái động tác của Cố Dung Khanh, không nhịn được mà cười thành tiếng, Cố Dung Khanh muốn so đo với Ôn Lĩnh.
Nhưng mà tiếng cười của Ôn Lĩnh ngày càng lớn, Cố Dung Khanh không có cách nào bỏ qua, quay đầu lại trừng mắt, nào ngờ Ôn Lĩnh còn cười lớn hơn nữa, Cố Dung Khanh bị cười mà phát ngốc.
"......."
"Em cười đủ chưa?"
Ôn Lĩnh muốn nói là chưa đủ, lắc đầu rồi gật đầu không dám cười nữa, vì cô nhìn thấy hình như Cố Dung Khanh tức giận rồi, Ôn Lĩnh cười gãi đầu nói, "Tôi chỉ cảm thấy chị đáng yêu."
Cố Dung Khanh vẫn trừng mắt, nói một câu khắt khe, "Vậy em cũng không được cười."
Ôn Lĩnh nghe được lời này cảm thấy Cố Dung Khanh như một con sư tử con đang hung hăng, làm ra vẻ nghiêm túc nhưng mà trên thực tế lại rất đáng yêu.
Không còn cách nào khác đành phải đi dỗ dành nữ thần của mình thôi, Ôn Lĩnh nhận sai, nhẹ nhàng mà dỗ dành.
Cố Dung Khanh ban đầu còn rất hưởng thụ, nhưng mà được một lúc cô cảm giác có cái gì đó sai sai.
Sao mà cách thức này giống với cách Ôn Lĩnh dỗ dành Ôn Noãn vậy? Cô không phải đứa con nít, hơn nữa bây giờ mối quan hệ của hai người, cũng không thích hợp cho lắm.
"Được rồi, em đừng nói nữa." Cố Dung Khanh đẩy đẩy Ôn Lĩnh, mặt có chút hồn, Ôn Lĩnh thấy vậy cũng không dỗ nữa, bởi vì cô phát hiện ra da mặt của Cố Dung Khanh rất mỏng, cô mà còn tiếp tục dỗ nữa thì Cố Dung Khanh sẽ càng xấu hổ.
Cho nên Ôn Lĩnh đổi cái đề tài nói về Ôn Noãn.
"Chờ kết thúc quay phim, chúng ta mang Tiểu Noãn đi công viên đi."
"Hửm...?" Cố Dung Khanh nghĩ là Ôn Lĩnh không có để ý Ôn Noãn nói cái gì, cô nói vậy làm cho Cố Dung Khanh sửng sốt.
Cô cứ nghĩ Ôn Lĩnh đang chăm chú nhìn cô, không ngờ tới Ôn Lĩnh đều nghe Ôn Noãn nói, cô ngượng ngùng gật đầu.
Nhìn thấy Cố Dung Khanh gật đầu, Ôn Lĩnh rất cao hứng.
Một nhà ba người các cô còn chưa đi ra ngoài chơi lần nào cả, Ôn Lĩnh sợ Cố Dung Khanh đổi ý, nhanh miệng nói, "Quyết định vậy đi, đến lúc đó mang Tiểu Noãn ra ngoài chơi."
Cố Dung Khanh không ngờ là Ôn Lĩnh lại cao hứng như vậy, cũng gật đầu mạnh nói, "Được."
Lương Mị đi ra ngoài cũng không biết đi đâu, đành đi dạo gần khách sạn, không ngờ lúc đi ngang qua một cái phố ăn vặt lại thất Lâm Tự.
"Chị Lương Mị ~"
Vốn định làm lơ không thấy nhưng vẫn bị Lâm Tự gọi lại.
Từ buổi hôm đó, Lương Mị cũng không để tâm, nhưng mà Lâm Tự sẽ thường xuyên nhắn wechat cho cô, Lương Mị chỉ cảm thấy hai người là chuyện ngoài ý muốn, thế mà Lâm Tự lại rất nghiêm túc.
Thấy Lâm Tự chạy lại, Lương Mị quyết định nói chuyện rõ ràng với cô.
Lầm Tự thở dốc gọi "Chị Lương Mị.", cô sợ Lương Mị sẽ vờ không thấy cô mà bỏ đi, cho nên chạy đến.
"Em làm gì mà gấp vậy?"
"Chị Lương Mị....!Em...." Lâm Tự muốn nói sợ chị không thấy em, sợ chị trốn em, nhưng cô lại không dám nói.
"Có chuyện gì muốn nói sao?" Thật ra Lương Mị rất hối hận.
Ngày hôm đó, sao lại không khống chế được bản thân cơ chứ? Chẳng lẽ là do bản thân lâu lắm chưa có...
"Chị Lương Mị, chuyện ngày hôm đó em sẽ chịu trách nhiệm."
"Không cần." Lương Mị nói xong không chờ Lâm Tự nói, lập tức bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng Lương Mị, cô cảm thấy mấy cái đồ ăn không còn ngon nữa.
Lần đầu tiên thích một người, sao lại khó đến vậy?
Lúc Lâm Tự về lại phòng thì Ôn Lĩnh đã ở trên giường, hơn nữa tâm trạng có vẻ như rất tốt.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng tươi cười, thật ra thì cô rất muốn khóc.
Tình đầu thật là khổ mà.
Ôn Lĩnh nhìn thấy Lâm Tự vào phòng, cảm xúc không được tốt cho lắm, cô buông điện thoại ra hỏi, "Em làm sao vậy?"
Không hỏi thì còn đỡ, vừa mới hỏi thì Lâm Tự đã rơi nước mắt.
Lâm Tự khóc làm cho Ôn Lĩnh cuống cả lên, cô nhớ rõ lời dặn của mẹ, phải chiếu cô chăm sóc Lâm Tự.
Cô nhanh chân đi xuống giường lấy khăn giấy đưa cho Lâm Tự, lại vỗ vỗ an ủi.
"Em cuối cùng là làm sao vậy? Nói chị nghe đi."
Giọng nói của Ôn Lĩnh hoà chung tiếng khóc của Lâm Tự, cô quay đầu ôm lấy Ôn Lĩnh, "Chị, yêu đường đều khổ như vậy sao....!Hu hu."
Ôn Lĩnh vỗ vỗ dỗ cô nín, nghĩ thầm yêu đương thật sự rất khổ.
Nhưng mà đa số cũng sẽ rất ngọt, nhưng mà nhìn bộ dạng của Lâm Tự thì vẫn không nên nói cái này.
"Em và chị Lương Mị làm sao?"
Thật ra, Ôn Lĩnh không tán thành hai người yêu nhau.
Lâm Tự tuổi còn quá nhỏ, mới vừa tốt nghiệp đại học, mà Lương Mị lại lớn hơn Lâm Tự 7-8 tuổi, giữa hai người rất khó có kết quả tốt.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước phát sinh chuyện như vậy, cô thấy Lâm Tự rất vui vẻ sau lại có chút trầm, cho nên cũng không dám nói cái gì.
"Từ ngày đó, chị Lương Mị đều trốn tránh em." Lâm Tự khịt khịt cái mũi lại nói tiếp, "Vừa biết chị đi ra ngoài, cho nên em đành đi ra ngoài kiếm đồ ăn vặt.
Sau đó gặp chị Lương Mị, em nói em sẽ chịu trách nhiệm với chị ấy mà chị ấy lại nói không cần."
"Chị Ôn Lĩnh, em thực sự không rõ a, rõ ràng chị ấy đối với em có cảm giác mà, sao sau khi phát sinh chuyện đó lại tỏ thái độ như vậy?" Lâm Tự ôm Ôn Lĩnh, khóc ngày càng lớn.
Ôn Lĩnh cũng không biết nên an ủi như thế nào, chuyện tình cảm của cô cũng hỏng bét.
Sau mười năm, Cố Dung Khanh mới nói có khả năng thích cô, cô cũng không có kinh nghiệm gì a.
Lâm Tự không được an ủi, đại khái cũng biết được Ôn Lĩnh không biết an ủi như thế nào, cho nên cô thả Ôn Lĩnh ra, tự