Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn trở về lại thủ đô, trước ngày đi mẹ cô nhân lúc Ôn Noãn ngủ trưa mà dạy dỗ cô, "Nếu ly hôn là sự lựa chọn của con thì chắc lúc đó con cũng đã lựa chọn từ bỏ, còn nếu cảm thấy không từ bỏ được thì nhân lúc còn có thể thì hãy cứu vãn, làm hết sức có thể đi."
Ôn Lĩnh không ngờ được mẹ cô có thể nói ra những lời này, chuyện ly hôn ồn ào, náo loạn, người khác có thể không biết được tác giả nhỏ kia là ai, nhưng mẹ cô lại biết rất rõ ràng, từ lúc cô ly hôn đến giờ mẹ cô cũng không hề nhắc đến chuyện ly hôn với cô một lần nào.
Thậm chí, hôm đó, Lâm Tự nhắc đến chuyện của Cố Dung Khanh, mẹ cô một chút kinh ngạc cũng không có, sau đó cũng không có nói với cô mấy chuyện này.
Trên máy bay, Ôn Noãn ngủ rồi, cô ôm thân hình nhỏ bé của Ôn Noãn vào trong người, cô nghĩ thôi thì cứ như vậy đi, cô có Ôn Noãn, là đứa bé của cô và Cố Dung Khanh, không cần phải ghen ghét với Kỷ Thần Hi, cái gì mà thừa cơ mà nhập một lần nữa, thôi bỏ đi, cô không làm được, mà Cố Dung Khanh chắc cũng không cho cô thêm một cơ hội nữa.
Xuống máy bay cô không đành lòng đánh thức Ôn Noãn, ôm con bé đi lấy hành lý, gọi xe về nhà, về đến nhà đã là 3h chiều, Ôn Noãn vẫn còn chưa tỉnh, cô nhìn Ôn Noãn mà phát ngốc.
Cô suy nghĩ, vì sao trước kia bản thân lại không có can đảm đề nghị ly hôn sớm hơn?
Đúng, chuyện ly hôn là do Ôn Lĩnh đưa ra, cô và Cố Dung Khanh kết hôn với nhau 7 năm, Cố Dung Khanh lớn hơn cô một tuổi.
Khi đó Cố Dung Khanh vừa mới tốt nghiệp, đã nhận nữ hai của một bộ phim truyền hình, nhờ vai diễn đó mà được mọi người biết đến, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng bắt đầu từ đó, sau đó lại nhận một bộ đóng vai nữ chính, rồi chuyển qua đóng phim điện ảnh, trừ bỏ năm đó cô sinh Ôn Noãn phải nghỉ ngơi nửa năm thì dường như làm việc không ngừng nghỉ.
Nhưng mà không ai biết được, Ôn Lĩnh chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Cố Dung Khanh, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, cũng vì Ôn Noãn mà dừng lại, làm người phụ nữ phía sau Cố Dung Khanh.
"Mẹ ơi, con đói." Nghe được giọng nói mềm mại của con gái, Ôn Lĩnh từ trong hồi ức tỉnh lại, bế con gái lên.
"Buổi tối, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn."
"Mẹ nhỏ sẽ trở về ăn với chúng ta sao ạ?"
Nhìn gương mặt của con gái ngày càng giống Cố Dung Khanh, cô lại ngây ngốc.
Ấp úng không biết nói sao, "Mẹ nhỏ của con...!mẹ ấy rất bận..." Lời nói còn chưa hết thì Ôn Noãn đã thút thít muốn khóc.
"Vậy, con hỏi mẹ nhỏ của con đi." Ôn Lĩnh nói những lời này, không biết tâm tình của bản thân như thế nào nữa, cô muốn gặp Cố Dung Khanh sao? Không muốn.
Các cô đã một tháng rồi không gặp nhau, từ Cục Dân Chính đường ai người nấy đi cũng chưa từng gặp lại.
Nghe mẹ nói như vậy, Ôn Noãn cười cong đôi mắt, cầm điện thoại gọi cho Cố Dung Khanh.
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của con gái, cô lại nghĩ, Noãn Noãn cũng hơn một tháng rồi chưa gặp Cố Dung Khanh.
Tuy rằng từ lúc mới lọt lòng là cô luôn mang theo đứa nhỏ này bên mình, Noãn Noãn cũng không thường xuyên được gặp Cố Dung Khanh, nhưng mà hơn một tháng rồi, cũng có chút lâu.
Chưa chắc Cố Dung Khanh muốn gặp Noãn Noãn, lúc tranh quyền nuôi Noãn Noãn thì Cố Dung Khanh cũng không có chút ý kiến nào, cô ấy còn không phí một chút sức lực hay lời nói nào để giành quyền nuôi Noãn Noãn.
"Alo..." Giọng nói lạnh lùng của Cố Dung Khanh từ trong điện thoại phát ra, ừ vẫn là giọng nói lạnh lùng như vậy.
Chẳng qua là từ trước đến nay Noãn Noãn không cảm giác được.
"Mẹ nhỏ, Noãn Noãn rất nhớ Mẹ nhỏ, hôm nay mẹ nhỏ sẽ trở về ăn cơm với Noãn Noãn sao?" Ôn Noãn làm nũng, Ôn Noãn ngày càng giống Cố Dung Khanh, có đôi khi cô nhìn thấy Ôn Noãn làm nũng cũng sẽ nghĩ...!liệu Cố Dung Khanh cũng sẽ làm nũng như vậy sao?
"Mẹ lớn bảo mẹ nhỏ qua đó ăn cơm sao?"
Vốn dĩ Ôn Lĩnh có chút khẩn trương, không biết Cố Dung Khanh có tới hay không? Nhưng nghe câu nói ấy, cô nhanh chóng lấy lại điện thoại trong tay Ôn Noãn, "Mẹ giúp con nói chuyện nhé, Noãn Noãn ngoan." Sờ sờ đầu Ôn Noãn, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
"Noãn Noãn không biết chuyện của chúng ta, chị nói vậy không tốt."
"Chị quên mất, thật xin lỗi." Giọng nói của Cố Dung nghe ra có chút khách khí, cảm giác xa cách.
"Không có gì, nếu chị có rảnh thì tới, không rảnh thì khỏi, tôi giải thích với Ôn Noãn là được."
"Có rảnh, chị nhớ Ôn Noãn." Nói xong liền cúp điện thoại.
"Mẹ nhỏ sẽ đến sao mẹ?" Giọng nói có chút sợ hãi, Ôn Noãn là một đứa trẻ mẫn cảm, không biết mẹ và mẹ nhỏ ly hôn, nhưng mà con bé đã cảm thấy bản thân không giống với những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ.
Các bạn nhỏ sẽ có ba mẹ đến đón, hoặc là cả hai mẹ cùng đến đón, nhưng mà chỉ có riêng con bé là được mẹ đón, cho nên con bé nghĩ rằng tình cảm của mẹ và mẹ nhỏ không được tốt lắm.
"Đến, mẹ nhỏ nói nhớ Noãn Noãn." Ôn Lĩnh đau lòng cho con gái, đem bế con bé lên cao dỗ dành.
"Noãn Noãn vui không? Mẹ nhỏ muốn đến gặp con đó."
"Haha...!rất vui ạ, Noãn Noãn cũng nhớ mẹ nhỏ." Noãn Noãn có chút vui vẻ hơn.
"Vậy chúng ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhé."
"Dạ."
Hai người bận rộn hơn một tiếng trong nhà bếp, nấu cơm xong, Ôn Lĩnh mang theo Ôn Noãn ngồi trên sô pha chờ Cố Dung Khanh, sắp đến 6h rồi, Ôn Noãn chắc chắn là đói bụng rồi, nhưng mà miệng thì vẫn nói là không đói, Ôn Lĩnh biết con bé vẫn đang chờ Cố Dung Khanh.
"Bảo bảo có