Lâm Tự đi rồi, Ôn Lĩnh tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà lăn qua lộn lại, Ôn Lĩnh lại không ngủ được.
Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh, Cố Dung Khanh ngồi trên mặt đất mà khóc, làm cô thực sự bực bội.
Rõ ràng là đã nói cứ như vậy đi, sao lại vẫn không nhịn được mà nghĩ đến người ta? Tâm phiền ý loạn, cô cứ vậy mà lăn qua lăn lại.
Không được bao lâu thì Lâm Tự lại về phòng, cô nghe tiếng mở cửa lập tức mở đèn ở đầu giường lên.
"Chị Ôn Lĩnh, chị không ngủ sao?" Giọng nói của Lâm Tự hình như không được vui, lúc đi hết mình sao lúc về lại như cái bong bóng xẹp vậy?
Mà thời gian đi cũng nhanh quá rồi đó, Ôn Lĩnh nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện chưa đến 10 phút nữa.
"Sao nhanh vậy đã về rồi?"
Lâm Tự thở dài nói, "Em không đi lên đó."
"....!Sao lại thế?"
Lâm Tự cởi quần áo, một bên nói chuyện với Ôn Lĩnh một bên thay áo ngủ, "Trước khi đi, em rất cao hứng, nhưng lại quên mất giữa bọn em vẫn có vấn đề, đến cửa phòng chị ấy em đứng suy nghĩ một lát, vẫn là nên đi về phòng lại...."
"Này...." Nghe Lâm Tự nói xong, Ôn Lĩnh gãi đầu, cô cảm thấy chuyện tình cảm của hai người này, cô không tiện xen vào.
Nhưng mà Lâm Tự lại không để ý chuyện đó, đem tin nhắn WeChat Lương Mị gửi cho mình đưa cho Ôn Lĩnh xem.
Ôn Lĩnh cầm lấy điện thoại tìm được khung chat của Lương Mị, mắt nhìn còn thấy đổi tên người ta rồi còn thêm mấy cái trái tim nhỏ màu đỏ, nghĩ trong bụng, mấy người trẻ tuổi bây giờ thật buồn nôn....
Lúc này, Lâm Tự cũng nhìn nhìn rồi nói với Ôn Lĩnh, "Em bảo chị xem WeChat mà!"
Ôn Lĩnh ngoài miệng nói được rồi, biết rồi.
Nhưng mà cười rất vô lại.
[Chị có việc cần về thủ đô xử lý, trước khi đi muốn nói chuyện với em.]
Ôn Lĩnh xem xong WeChat, đưa điện thoại lại cho Lâm Tự nói, "Chắc là chị ấy về để xử lý chuyện của Cố Dung Khanh, nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến mối quan hệ của hai người a?"
Lâm Tự gật đầu, cô cũng cảm thấy vậy.
"Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi."
Lương Mị ở phòng chờ Lâm Tự hơn một tiếng mà không thấy Lâm Tự đến.
Cô nghĩ Lâm Tự chắc sẽ không lên rồi, sau đó lấy đồ đi tắm.
Bạn trai của Lương Mị có bạn trai.
Lần này, cô trở về thủ đô ngoài xử lý chuyện công việc, sẵn tiện xử lý luôn việc cá nhân.
Vốn dĩ, cô muốn tìm Lâm Tự là muốn nói chuyện cho rõ ràng.
Tối hôm nay, cô đã gọi cho Tiểu Hàng bảo cô bé mau chóng đi làm lại.
Ngày mai, cô phải đi rồi, Cố Dung Khanh cần có người ở bên chăm sóc.
Trước khi đi ngủ, cô có chút bực bội, nhìn vào điện thoại rất nhiều lần.
Lâm Tự cứ như vậy mà không thèm trả lời tin nhắn của cô, cuối cùng cô đành phải đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Lĩnh và Lâm Tự đến phim trường.
Quả nhiên không nhìn thấy Lương Mị ở cạnh Cố Dung Khanh, mà thấy Tiểu Hàng, đây là trợ lý làm việc cho Cố Dung Khanh đã nhiều năm rồi.
Thật ra Ôn Lĩnh gặp Tiểu Hàng còn nhiều hơn cả Lương Mị.
Bởi vì trước khi, mỗi khi về nhà thì hơn phân nửa Tiểu Hàng sẽ đưa Cố Dung Khanh về nhà.
Cô bé này tuổi cũng không lớn, lại hoạt bát nhanh nhẹn, mỗi lần thấy Ôn Lĩnh đều ngoan ngoãn mà gọi chị Ôn Lĩnh.
Ấn tượng của Ôn Lĩnh đối với cô bé ấy cũng rất tốt, lúc gặp mặt cũng sẽ nói chuyện vài câu.
Nhưng bây giờ...!khi đụng mặt nhau, Ôn Lĩnh cười với cô một cái, Tiểu Hàng thì gọi một tiếng chị Ôn Lĩnh rồi lại không biết nói cái gì nữa.
Ôn Lĩnh cũng không có nói chuyện với Cố Dung Khanh....
Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh đến cũng nhìn một cái, thật ra cô cũng có nghĩ đến, Ôn Lĩnh sẽ không đối xử với cô giống như lúc trước.
Nhưng mà thấy Ôn Lĩnh chào hỏi với Tiểu Hàng, nhưng một cái liếc mắt không thèm liếc nhìn cô, trong lòng Cố Dung Khanh rất khó chiu...
Vì lý do đó mà sáng nay trạng thái của Cố Dung Khanh không được tốt cho lắm.
Bộ phim bây giờ cũng đã bắt đầu quay vào những cảnh khó.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Chiêm Phong, mối quan hệ của hai người bởi vì sự xuất hiện của Phương Cao mà tan vỡ, tình yêu của Phương Cao đối với Cận Nam Phong ngày càng thể hiện rõ, Lý Diệp thực sự không chịu nổi, hắn ta định xuống tay với Phương Cao, kết quả bị Cận Nam Phong phát hiện.
Sau đó, hai người hoàn toàn cắt đứt với nhau.
Sau cảnh quay này, Chiêm Phong sẽ đóng máy, bộ phim còn lại mấy cảnh quay của Cố Dung Khanh và Hứa Mộc Mộc.
Nhưng bởi vì Cố Dung Khanh không nhập vai cho nên cả buổi sáng chưa hoàn thành xong.
Cố Dung Khanh ngại ngùng xin lỗi Chiêm Phong.
Hôm nay, bởi vì cô mà cảnh quay này chưa xong.
Chiêm Phong xua tay bảo không sao, cả anh ta cũng nhìn ra được trạng thái của Cố Dung Khanh không được tốt.
Năng lực của Cố Dung Khanh anh ta biết rõ, sắp tới anh ta cũng không có việc gì, cho nên đưa ra đề nghị, "Nếu không, em trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Cố Dung Khanh lắc đầu, đúng là đầu có đau thật, người cũng có chút nóng.
Đạo diễn Lý nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô cũng lên tiếng nói kết thúc công việc hôm nay, ngày mai tiếp tục.
Dù sao Cố Dung Khanh cũng là một cây cổ thụ lớn, cũng không phải diễn viên nhỏ.
Cố Dung Khanh lại lắc đầu, bảo có thể quay được, cô không muốn vì cô mà làm chậm tiến độ quay.
Hứa Mộc Mộc cũng lo lắng cho Cố Dung Khanh.
Hôm nay vừa mới đến đây,