Cố mẹ vẫn luôn quan sát Cố Dung Khanh sau khi Ôn Lĩnh đi về, trên mặt còn cười, cho rằng hai người ở bên ngoài nói cái gì đó, bà có chút tò mò đi đến hỏi Cố Dung Khanh, "Dung Khanh, con và Ôn Lĩnh?"
Bà không hỏi thì tốt rồi, vừa mới hỏi một cái mặt Cố Dung Khanh lập tức lạnh xuống, tai đỏ lên, "Ôn Lĩnh đi về."
Nói xong không để ý đến Cố mẹ, đi vào phòng khách xem phim hoạt hình với Ôn Noãn.
Gần đây, mỗi lần cô ở bên cạnh Ôn Noãn, liền cảm thấy bản thân trước kia đã lãng phí thời gian.
Cô rất hiểu rõ kỹ năng diễn xuất của bản thân, cô thích đóng phim bởi vì có thể để bản thân sống ở một cuộc sống khác, nhưng mà cô lại luôn thiếu một chút tình.
Mỗi lần gặp trường hợp như vậy thì chỉ có hai cách một là sửa lại kịch bản, hai là đạo diễn phải dàn dựng tình tiết cẩn thận.
Cái danh hiệu ảnh hậu xác thật có chút không xứng với cái danh hiệu đó, chỉ là mọi người quá tung hô cô thôi.
Không nói đâu người khác, Kỷ Thần Hi diễn tốt hơn cô rất nhiều.
Gần đây, Lương Mị nói với cô bộ phim mới của Ôn Lĩnh đang trong quá trình chuẩn bị, Lương Mị muốn cô đến thử vai, nhiều năm như vậy thành tích trên người cô cũng có nửa công lao của Lương Mị, kịch bản của do Lương Mị chọn, nhân vật cũng do Lương Mị lựa.
Giống như , phong cách của Cận Nam Phong cũng rất giống cô.
Nhưng mà ...!thật ra Kỷ Thần Hi thích hợp hơn cô nhiều, nhưng mà Kỷ Thần Hi lại không hợp với Ôn Lĩnh, cho nên là diễn hay không diễn cũng không ảnh hưởng đến Ôn Lĩnh lắm.
"Mẹ ơi, con mệt rồi." Ôn Noãn xoa xoa đôi mắt, sau đó nhào vào ngực cô, Cố Dung Khanh nhìn cái dáng vẻ này của cô bé, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, đôi mắt to trong kia mệt tới mức không mở lên được.
"Đi tắm cùng mẹ, sau đó đi ngủ được không?"
"Vâng! Hôm nay, con muốn ngủ cùng mẹ."
Lúc này thì Cố mẹ cực kỳ chua, sau khi Cố Dung Khanh đi vào nhà, bà cũng đi theo lại sô pha ngồi, nhưng mà giống như người vô hình vậy, sự chú ý của bà không dành cho bộ phim hoạt hình, ngược lại vẫn luôn nhìn Ôn Noãn, quả nhiên là bà không được Ôn Noãn lựa chọn ngủ chung.
Cố mẹ có chút không vui, đánh lên người Cố ba một cái.
"Vợ, bà làm sao vậy?" Cố ba đang xem phim hoạt hình rất nhập tâm, bị Cố mẹ đánh một cái liền khó hiểu.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau đó, ông nhìn thấy con gái và cháu ngoại chuẩn bị đi tắm, mới phản ứng lại hoá ra vợ mình đang ghen.
Lập tức làm tay sai đi đấm lưng xoa bả vai cho Cố mẹ, một bên xoa một bên nói, "Vợ à, không phải buổi tối đã có tôi rồi sao?"
Ông chưa kịp nói dứt lời thì Cố mẹ đã trừng mắt nhìn ông mà giận dỗi, nhéo một cái lên đùi của ông, "Ông có thể so sánh với cháu ngoại của tôi sao?"
Sau đó để Cố ba một mình ngồi trong phòng khách xem phim, ông thở dài nghĩ thầm trong đầu, quả nhiên trong ngôi nhà này ông không có một chút địa vị nào, con gái cũng không có thân với ông, cháu ngoại cũng không thích ông cho lắm, giờ đến cả vợ cũng vậy.
Cuộc sống không dễ dàng a, ông Cố thở dài!
Dung Khanh mang con gái đi tắm rửa sạch sẽ, cảm giác cả người đều thoải mái, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà Ôn Lĩnh lại khác, sau khi cô về nhà thì lại phát rầu.
Hôm nay, Lâm Tự lại đi ra ngoài lêu lổng, về đến nhà không hề có một tiếng nói, tâm trạng cô có chút phức tạp, nghĩ đi nghĩ lại thì nhớ đến Cố Dung Khanh, cảm giác thật sự không tốt chút nào.
Cô gọi điện thoại cho An Nhược, đợi một lúc mới có người nghe.
"Mình đến nhà Cố Dung Khanh ăn cơm."
"Sao đó thì sao?" An Nhược vừa về đến dưới nhà thì nhận được điện thoại của Ôn Lĩnh, cô một bên nghe điện thoại một bên quẹt thẻ cửa ra vào.
"Cố Dung Khanh nấu một bàn đồ ăn, là những món ăn mình thích."
Vấn đề chính là đây, An Nhược mở cửa sau đó chọc ghẹo Ôn Lĩnh, "Sao? Cảm động rồi đúng không?"
"...." Ôn Lĩnh bị chọc thủng tâm tư, đột nhiên muốn ngắt điện thoại.
"Này...! tín hiệu không tốt à?" An Nhược vừa ấn nút thang máy thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cô theo bản năng quay đầu lại.
An Nhược nhỏ giọng nói, "Ôi mẹ ơi! Chị hàng xóm!"
"Này, tín hiệu không tốt, cúp máy đây!"
"...." Ôn Lĩnh đã nghe được An Nhược nói từ chị gái hàng xóm, nhưng mà cô chưa kịp nói chuyện thì An Nhược đã cúp điện thoại, nhìn điện thoại bị cúp ngang, Ôn Lĩnh chửi thầm trong đầu, đồ trọng sắc khinh bạn.
An – trọng sắc khinh bạn – Nhược lấy điện thoại ra, nhìn xem thử dung nhan của mình thế nào rồi, trong lòng rên một tiếng, "Hoàn hảo!"
Sau đó, giả vờ đang chờ thang máy, thật ra thì cô đang chờ chị hàng xóm.
Lúc chị hàng xóm cách cô vài bước, thì thang máy đã xuống đến sảnh.
An Nhược đi vào sau đó đối mặt với chị hàng xóm, cô nhấn nút mở cửa thang máy, chờ người.
Quả nhiên là chị hàng xóm a.
"Cảm ơn."
Giọng nói thật sự mềm mại, An Nhược cảm thấy bản thân sắp say rồi, giọng nói này, yêu chết thôi.
Chị hàng xóm vẫn mang kính râm đeo khẩu trang, An Nhược không nhìn thấy rõ được mặt của chị hàng xóm.
Nhưng mà cô lại không có mang kính râm và khẩu trang a! Chị hàng xóm không biết cô sao?
An Nhược có chút chán nản, quả nhiên độ nổi tiếng của cô vẫn chưa đủ.
Sau đó, cô lén lút đứng phía sau chị hàng xóm mà đánh giá người ta.
Chị gái này rất cao, dáng người cũng rất ngon!
Chân dài, eo thon, chậc chậc...!mlem mlem.
Vào lúc An Nhược còn chưa nhìn đã thèm thì đã đến nơi rồi.
Chị hàng xóm chân dài bước ra khỏi thang máy, An Nhược cũng nhanh chóng đi ra ngoài, nào ngờ chị hàng xóm dừng bước lại, quay đầu nhìn cô.
An Nhược giật mình, thiếu chút nữa đụng chị hàng xóm rồi.
Nhưng mà cô không có xấu hổ, chỉ cảm thấy bản thân thật sự quá lùn! Đứng chỉ đến cằm của chị hàng xong, vậy cô đây làm sao mới công người ta được?
Vào lúc cô đang còn chìm đắm trong suy nghĩ làm sao công người ta thì chị hàng xóm mở miệng nói, "Cô theo dõi tôi sao?"
"Hửm?" An Nhược chớp chớp mắt, bị cái lời này làm cho phát ngốc.
Theo dõi? Cô...!không phải nha.
"Tôi tôi...!ở tại tầng này..." Doạ chết cô rồi, sao mà chị gái này khí thế ngất trời vậy, làm sao bây giờ? Hình như cô càng ngày càng yêu hơn rồi!
Nhưng mà...!cô làm gì phải chột dạ?
Cô còn đang muốn nói tiếp thì chị hàng xóm đã gật đầu, đứng ở cửa nhà của An Nhược sau đó quay sang nhìn cô.
Giống như không tin vậy....!
An Nhược ho khan một tiếng, đi đến cửa, ấn vân tay và cửa mở.
Cô thả tay ra nhìn chị hàng xóm.
Theo giác quan thứ sáu của cô thì cách một lớp kính râm và lớp khẩu trang, cô cảm nhận được chị hàng xóm đang xấu hổ.
Cho nên cô quyết định....!
"Chúng ta đều là hàng xóm của nhau, cô mang khẩu trang và kính râm, tôi không nhìn thấy mặt cô, lỡ đâu cô mới là người theo dõi tôi thì sao?" An Nhược cảm thấy lý trí của cô đã quay lại, vừa rồi lý trí bị sắc đẹp ăn mất rồi.
Sau đó hình như chị hàng xóm có cười thì phải, tháo khẩu trang và kính râm xuống.
Trong nháy mắt, An Nhược mở to hai mắt....!
Trong lòng chửi thề một cái!
"Cô là...!Sở Du." Giọng của An Nhược có chút không xác định được.
Ai mà tin chứ? Cô và Ôn Lĩnh mới hôm qua còn muốn mời thiên hậu hát nhạc phim, mà Sở Du ở ẩn sau khi ly hôn cư nhiên là hàng xóm của cô???
Cô còn thèm khát người ta nữa chứ.
"Tôi là Sở Du, chào cô An Nhược." Sở Du rất hào phóng thừa nhận, còn gọi tên của An Nhược.
Cái này làm cho An Nhược vừa vui lại vừa buồn.
Vui là vì vị thiên hậu này biết cô, không vui là vì cô đâu có che bản thân kín mít như Sở Du, vì sao lại không sớm gọi cô a?
Nếu mà sớm biết...!Sở Du chính là người cô thèm bấy lâu nay, chắc cô không dám nói chuyện cùng người ta.
Thôi bỏ đi, cô biết cô rất hèn, không thể mở miệng nói chuyện tán gẫu.
"Thật sự có duyên a...." An Nhược nói lời sáo rỗng.
Nhưng mà hình như Sở Du có không có ý muốn tán gẫu, "Đúng có duyên, tôi có việc vào nhà trước."
An Nhược đứng ở cửa còn chưa hồi phục tinh thần.
Lạch cạch...!Sở Du đóng cửa
Thật là...!đáng giận mà!
Cô vào nhà lập tức gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh vừa mới tắm xong chuẩn bị đi ngủ, thấy An Nhược gọi đến, cô nhận điện thoại trong sự bực bội, "Sao nữa? Gặp xong chị hàng xóm mới nhớ đến mình à?"
Cô vừa nói xong, An Nhược gào ở bên kia điện thoại "CHỊ HÀNG XÓM LÀ SỞ DU aaaaa!"
"Mình sắp điên rồi...!aaaaa!"
Nãy giờ, An Nhược vẫn luôn kìm nén, nghe được Ôn Lĩnh nói, giờ lúc này cô mới bùng nổ.
Sở Du sao? Ôn Lĩnh cũng rất ngạc nhiên, cô không nghĩ tới chị gái hàng xóm mà An Nhược thèm bấy lâu nay lại là Sở Du.
"Vậy cậu có nói chuyện với Sở Du à?"
"Không có...." An Nhược vốn đang hưng phấn, lỗ tai lập tức gục xuống.
Ôn Lĩnh biết ngay mà, An Nhược cái đứa này thật hèn, cũng chỉ dám ở trước mặt cô khoa chân múa mép, chứ còn người này thật sự rất nhát gan, còn nhát gan hơn cả cô nữa, ít ra cô còn dám theo đuổi Cố Dung Khanh, mà An Nhược thì cứ vẫn ở đó mà thèm con nhà người ta.
Cảm giác bản thân như một bà mẹ già, nhọc lòng cho đứa con gái lỡ thì.
Bà mẹ già nói, "Tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có muốn chủ động tiến công không?"
An Nhược thút thít, "Ôn Lĩnh...!mình không dám."
Được rồi, kẻ hèn nhát.
Đột nhiên, Ôn Lĩnh nghĩ đến vấn đề cả hai thảo luận hôm nay, cảm thấy phá được một con đường, nếu mà nói thành thì coi như một công đôi việc a.
Sau đó, cô liền đem cái suy nghĩ của mình nói cho An Nhược nghe, nào ngờ An Nhược nghe xong thì lại càng buồn rầu hơn.
"Mình...!đến nói chuyện còn không dám, cậu muốn mình làm cách nào mà đi mời cô ấy hát ca khúc chủ đề a!!!"
"Bây giờ, cậu lấy thân phận là đi làm việc không được à? Vì bộ phim của chúng ta, làm đi!"
An Nhược lảm nhảm cả buổi, Ôn Lĩnh không chịu nổi, nói An Nhược tự làm đi, cô đi ngủ.
Cúp điện thoại, An Nhược ngồi trên sô pha, bề mặt thì rất bình thường, nhưng mà trong đầu thì có hai con quái thú đánh nhau.
Đi hay là không đi?
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân độc thân cũng sắp 30 năm rồi, còn bị mẹ hối hôn...!nếu không tranh thủ cơ hội, chẳng lẽ thật sự phải về nhà ngoan ngoãn kết hôn với đàn ông sao?
Cô không cần!
Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu.
Sau đó lao ra khỏi cửa, gõ gõ cửa nhà Sở Du, rất dứt khoát.
Vừa gõ xong, cô có chút hoảng,