Sáng hôm sau, Ôn Lĩnh bị Ôn Noãn đánh thức, vừa mới tỉnh ngủ cô còn chưa ý thức được gì, trước mặt là khuôn mặt bầu bĩnh của Ôn Noãn, cô tuỳ tay ôm Ôn Noãn vào trong lòng ngực.
....!Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, hình như tối hôm qua cô nằm mơ, thấy Cố Dung Khanh hôn cô!
"Mẹ ơi...." Ôn Noãn vừa mới thức dậy, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mẹ ở kế bên cho nên chạy đến tìm mẹ.
Chờ mẹ tỉnh dậy sẽ tự nhiên mà ôm cô bé vào lòng, Ôn Noãn đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua, liền ôm mẹ mà khóc làm nũng....
Lúc này, Ôn Lĩnh cũng đã có chút tỉnh táo, ngày hôm qua thật sự rất mệt, nhưng mà ngủ cũng rất ngon, làm cho tinh thần cô cũng sảng khoái đôi chút, sau khi Ôn Noãn khóc, cô vỗ vỗ Ôn Noãn dỗ dành, "Mẹ ở đây, Tiểu Noãn đừng sợ."
Giọng nói của hai người cũng đánh thức Cố Dung Khanh, lúc cô ngồi dậy thấy Ôn Noãn đang làm nũng với Ôn Lĩnh, còn Ôn Lĩnh thì dịu dàng dỗ dành con gái, nhìn Ôn Lĩnh ôn nhu hôn Tiểu Noãn còn Tiểu Noãn thì vẫn còn làm nũng.
Đột nhiên, cô cảm thấy thật hâm mộ, nếu cô làm nũng với Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh sẽ dỗ cô sao?
Không cần chờ cô làm nũng thì Ôn Noãn đã bắt đầu làm nũng với cô...
"Mẹ ơi, huhu..." Ôn Noãn cũng còn nhớ rõ ngày hôm qua cô bé đi cùng Cố Dung Khanh, cô bé cũng rất lo lắng cho mẹ nhỏ của mình.
Cô bé thoát ra khỏi lòng ngực của Ôn Lĩnh, muốn bò lên trên giường Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh nhìn ra được ý đồ của con gái, lại đem con gái ôm vào trong ngực, "Mẹ nhỏ con không được thoải mái, con ôm mẹ nhỏ sau được không?"
Ôn Noãn bĩu môi uỷ khuất, gật đầu.
Ôn Lĩnh đứng dậy xếp gọn cái giường nhỏ lại, chuẩn bị đi mua bữa sáng, chân trước cô mới vừa đi thì Cố mẹ đã gọi điện thoại đến.
Cố Dung Khanh bắt máy, nghe được giọng đầy lo lắng của Cố mẹ, "Con và Tiểu Noãn sao rồi?"
Sáng hôm nay, Cố mẹ mới biết được khi đọc tin tức, bà thực sự tức giận, chuyện lớn như vậy cũng không có nói cho bà biết, nhưng mà bà cũng rát lo lắng.
"Không có việc gì, mẹ đừng lo lắng."
"Mẹ không thể không lo được sao? Hiện tại, ai đang chăm sóc cho các con, là Ôn Lĩnh à?" Nếu là Ôn Lĩnh thì Cố mẹ sẽ yên tâm rất nhiều.
Ôn Lĩnh rất ân cần, bà thực sự rất yên tâm.
Cho nên sau khi nghe được Cố Dung Khanh nói, Ôn Lĩnh chăm sóc cho hai mẹ con, bà không còn khẩn trương nữa.
Cố mẹ tính toán sẽ mang đồ ăn đến bệnh viện.
Cố Dung Khanh nói cho bà biết Ôn Lĩnh đã đi mua đồ ăn sáng, vậy Cố mẹ nói buổi trưa sẽ mang canh hầm đến.
Nói vài câu rồi mới cúp máy, nếu không phải do Cố mẹ gọi điện thoại đến, Cố Dung Khanh cũng quên mất chuyện lấy điện thoại ra nhìn xem.
Vừa nhìn thấy thì có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có Ôn Lĩnh, Lương Mị và cả Kỷ Thần Hi.
Điện thoại của Kỷ Thần Hi...!cô không cần gọi lại.
Cô gọi cho Lương Mị, nói bản thân không có việc gì, Lương Mị đã xử lý xong việc rồi, nói trễ chút nữa mới đi cùng Lâm Tự đến bệnh viên thăm cô.
Không bao lâu thì Ôn Lĩnh trở lại, Ôn Lĩnh ở bên ngoài ăn đơn giản, sau đó mua cháo trắng và ít đồ ăn kèm cho Cố Dung Khanh và Ôn Noãn, cô lấy cháo ra, đặt cái muỗng vào trong tay Cố Dung Khanh, sau đó quay đầu đút cho Ôn Noãn ăn.
Ăn xong không bao lâu, bác sĩ đến kiểm tra, kiểm tra một lúc sau đó nói không có việc gì, nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lên, còn nói hai người rất may mắn, không có bị thương nặng.
Mà lúc đó Cố Dung Khanh lái xe cũng không nhanh, không bao lâu sau thì xe cứu thương đã đến, tài xế gây tai nạn đã bị cảnh sát mang đi, mấy việc tiếp theo đều do Lương Mị xử lý.
Bác sĩ đi rồi, Ôn Lĩnh lại dỗ Ôn Noãn ngủ, cô cũng bảo Cố Dung Khanh ngủ một lát.
Nhưng mà hiện tại tinh thần của Cố Dung Khanh rất tốt, không muốn ngủ, Ôn Lĩnh cũng không nói thêm lời nào.
Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh dỗ Ôn Noãn ngủ, nghĩ thầm trong đầu, nếu Ôn Lĩnh cũng dỗ cô như vậy, cô cũng sẽ ngủ...
Nhưng mà không có....
Cô nhìn Ôn Lĩnh kể chuyện cổ tích cho Ôn Noãn nghe, bờ môi cử động theo âm tiết, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua lén hôn Ôn Lĩnh, mặt cô đỏ lên, nghĩ thầm, ngày hôm qua không biết bị ma ám hay gì mà lại làm chuyện như vậy....
Cô nằm xuống giường, kéo chăn qua cả đầu, lúc hôn thì không thấy gì, còn bây giờ nhìn thấy Ôn Lĩnh tự nhiên xấu hổ à.
Nào ngờ nằm nằm như vậy, Cố Dung Khanh cũng thiếp đi.
Ôn Lĩnh dỗ xong Ôn Noãn quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Dung Khanh cũng ngủ mất rồi, còn đá chăn nữa chứ.
Cô đắp lại cái chăn cho Cố Dung Khanh, sau đó nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát.
Ôn Lĩnh cảm thấy bản thân mới ngủ được tí xíu thì Cố mẹ và Cố ba đã đến rồi.
Cố mẹ và Cố ba cầm không ít túi đồ đến, còn có canh hầm của Cố mẹ, Cố ba thì làm vài món ăn, còn có đồ dùng cá nhân của Ôn Noãn và Cố Dung Khanh.
Đi vào bên trong thấy hai mẹ con đang ngủ, Cố mẹ nhỏ giọng nói với Ôn Lĩnh, "Con về nhà nghỉ ngơi đi, tối lại đến, bên này có chúng ta rồi."
Ôn Lĩnh không đồng ý, nhưng dưới sự khuyên bảo của Cố mẹ thì cũng vẫn đi về nha, cô cần về nhà thay quần áo, mang theo đồ dùng cá nhân đến.
Người khác chăm sóc cho hai mẹ con cô không có yên tâm, nhưng mà có Cố mẹ thì cũng có chút yên tâm.
"Vậy con đi về nhà rồi trở lại."
Cố mẹ xua tay nói, "Không vội...!đừng có vội làm gì, để ba con...!a." Cố mẹ nói một nửa, Cố ba vừa muốn gật đầu nhưng Cố mẹ đã sửa miệng, "Để chú đưa con về nhà."
"Đúng vậy, để ba đưa con về." Cố ba cũng mặc kệ Cố mẹ xưng hô cái gì.
Ôn Lĩnh cũng không từ chối, thật sự cô rất mệt.
Sau khi đưa cô về đến nha, Cố ba nói muốn trở lại bệnh viên trước, buổi tối sẽ quay lại đón Ôn Lĩnh, nhưng Ôn Lĩnh không đồng ý, mời Cố ba lên nhà ngồi một lát, cô thu thập ít đồ vật liền đi.
Cố ba thật sự rất thành thật, ông cũng muốn Ôn Lĩnh nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng mà Ôn Lĩnh nói mấy câu cũng đã thuyết phục được ông lên nhà.
Lấy cho Cố ba một ly trà, Ôn Lĩnh lập tức lên phòng thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân, cô thu dọn cũng rất nhanh, tắm rửa