Sau khi, Ôn Lĩnh tiễn An Nhược trở vào trong nhà, thì Hứa mẹ và dì Lâm đã đi ngủ, Cố Dung Khanh thì đang tắm với Ôn Noãn.
Hôm nay, Ôn Noãn nhất quyết đòi Cố Dung Khanh phải ngủ cùng con bé.
Cho nên khi cô tắm xong, nằm trên giường, đột nhiên Cố Dung Khanh đi vào trong phòng....
Có thể là do ngủ với Ôn Noãn, cho nên tối nay Cố Dung Khanh mặc một chiếc áo ngủ bình thường, nhưng mà lúc này đi vào lại làm Ôn Lĩnh hoảng sợ, "Chị vào bằng cách nào?"
"Cửa đâu có khoá, chị cứ vậy đi vào thôi." Nói xong Cố Dung Khanh nhìn quanh phòng, phòng này chính là phòng của cô và Ôn Lĩnh trước kia, hai người đã ở đây được bảy năm, trước kia...!nơi này còn có ảnh chụp của hai người, còn có một cái ghế treo cô rất thích, cô hay ngồi đó xem kịch bản, thậm chí...!Ôn Lĩnh còn ở trên ghế treo...!làm mấy chuyện kia với cô.
Nhưng mà bây giờ đã không còn cái ghế đó nữa, cô không biết Ôn Lĩnh đã bỏ nó đi lúc nào, bây giờ trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, một bàn trang điểm và tủ quần áo, rất đơn giản, thậm chí nhìn không ra được dấu vết cô đã từng sống ở đây.
Thời gian qua, cô rất muốn tìm thời gian nói rõ với Ôn Lĩnh, nhưng mà Ôn Lĩnh vẫn luôn né tránh cô, không cho đến gần, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện.
Nhưng gần đây, cô đã biết, Ôn Lĩnh chính là người khẩu thị tâm phi.
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đi đến giường, muốn nói cái gì đó, nhưng Cố Dung Khanh lại vừa đi vừa cởi áo ở bên ngoài, quả nhiên bên trong vẫn là cái áo ngủ gợi cảm, cô có thắc mắc muốn hỏi, Cố Dung Khanh mua mấy cái áo ngủ này khi nào? Bây giờ thịnh hành mấy cái áo ngủ gợi cảm sao?
Thừa dịp Ôn Lĩnh còn đang thẩn thờ, Cố Dung Khanh đã leo lên giường.
Làn da mềm mại của Cố Dung Khanh...!bởi vì ở nhà cho nên Ôn Lĩnh cũng mặc váy ngủ, không giống lúc ở bệnh viện chỉ mặc áo thun ngắn tay, cho nên khi Cố Dung Khanh áp sát lên người cô, cô có cảm nhận được sự mềm mại....
Điện thoại cầm trong tay đội nhiên vang lên, là An Nhược.
[Sở Du dám ép mình vào tường.]
[Còn gọi mình là em gái nhỏ, hỏi mình có thích cô ấy không, aaaaaaa.]
[Sở Du chính là yêu nghiệt mà.]
Ôn Lĩnh xem xong tin nhắn WeChat, quay đầu nhìn Cố Dung Khanh, nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ: Cố Dung Khanh cũng là yêu nghiệt a.
Thật muốn thành tinh mà.
Cố Dung Khanh nằm rất gần Ôn Lĩnh, thấy được tin nhắn An Nhược gửi đến, cũng nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của Ôn Lĩnh, cô mỉm cười sau đó cọ cọ cánh tay Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh cảm giác bản thân không ổn rồi, hình như cô đang đổ mồ hôi.
Run run nói, "Chị...!bị cái gì kích thích vậy?"
Thật ra mấy ngày hôm trước, cô đã muốn hỏi rồi, cô thật sự muốn biết Cố Dung Khanh bị cái gì, nhưng mà ở bệnh viện, vào buổi tối Ôn Noãn lại ngủ, cô sợ đánh thức Ôn Noãn.
Bây giờ đúng thời điểm để hỏi.
"Chị sao? Chị làm sao nè." Cố Dung Khanh cười cười, làm như không có gì.
Bây giờ, cô rất vui nha, cô biết Ôn Lĩnh đang rất kinh ngạc, nếu như là trước kia cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Nói thật thì bây giờ cô vẫn có chút xấu hổ, nhưng mà với tính cách hiện tại của Ôn Lĩnh, muốn cô phải làm sao bây giờ?
Nếu cô không làm thì chắc chắn không bao giờ biết được miệng có biết bao mạnh.
Nếu không phải lần này xảy ra tai nạn xe cộ, có khả năng cô cũng không biết được, cô cần Ôn Lĩnh như thế nào, có bao nhiêu ỷ lại vào Ôn Lĩnh.
Nghĩ đến ngày sau, không có Ôn Lĩnh ở bên cạnh, chuyện gì cô cũng có thể làm.
Cố Dung Khanh vươn tay nắm lấy cằm Ôn Lĩnh, giọng nói khàn khàn mê hoặc, "Vì chị quá yêu em, Ôn Lĩnh à."
Không phải lần đầu Ôn Lĩnh nghe Cố Dung Khanh nói yêu cô, nhưng mà đây là lần đầu tiên đi sâu vào trái tim cô nhất.
Cô đã từng ở trên cái giường này, không biết bao nhiêu lần cởi quần áo Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh đã từng nằm trên cái giường này, tuyệt đối sẽ không giống như vậy, sẽ không biết nói mấy cái lời kia, cũng không chủ động làm chuyện này.
Cố Dung Khanh như một cái người gỗ chờ người ta giật dây, mà người giật dây chính là Ôn Lĩnh, muốn làm cái tư thế gì, Cố Dung Khanh đều không có ý kiến.
Ôn Lĩnh đã từng nghĩ rằng, Cố Dung Khanh không yêu cô, cho nên mới thờ ơ hưởng thụ.
Giọng nói mang theo hơi thở, ánh mắt tràn đầy yêu thương, từ trước đến giờ Ôn Lĩnh chưa bao giờ thấy.
Cô thật sự muốn khóc, cô không thích ứng được...!không thích ứng được một Cố Dung Khanh thâm tình như vậy.
Ôn Lĩnh lấy cái tay của Cố Dung Khanh ra, đem cái chăn đắp qua đỉnh đầu, không thèm nói lời nào, Cố Dung Khanh nhất định đã thấy được vành mắt đỏ hồng của cô.
Cô không biết nên nói gì, cô thật sự không có cách nào mở miệng ra nói lời tổn thương Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh không ngờ được lời nói này lại kích thích đến Ôn Lĩnh.
Lời nói này của cô đều xuất phát từ tim, cho nên cứ thể nói ra.
Cô lấy cái chăn xuống, nhưng mà Ôn Lĩnh nắm chặt không buông.
"Em đừng có làm bản thân ngợp thở mà."
"....!Không cần chị lo."
"Vậy chị...!chị đi ra ngoài."
"...." Ôn Lĩnh núp trong ổ chăn nghĩ, Cố Dung Khanh vẫn là Cố Dung Khanh, vẫn là người không hiểu phong tình, sau đó cô nghe tiếng sột soạt, Cố Dung Khanh xuống giường, sau đó đi tới cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Cô kéo chăn xuống một chút, xuyên qua khe hở nhìn về phía mép giường, quả nhiên Cố Dung Khanh không còn ở đây.
Đột nhiên lại mất mát, quả nhiên cô không nên chờ Cố Dung Khanh hiểu cô.
Cô kéo chăn xuống, thở dài lẩm bẩm trong miệng, "Cố Dung Khanh vẫn là người không hiểu phong tình!" Mới vừa nói xong, cô cảm giác bản thân như bị núi đè.
Hoá ra, Cố Dung Khanh vẫn không có đi ra ngoài, cô giả vờ đi mở cửa, sau đó lại đi về giường, vẫn luôn ngồi xổm ở bên mép giường, chờ đến khi Ôn Lĩnh kéo chăn xuống, còn mắng cô không hiểu phong tình.
Cô liền nhảy lên giường, nhào lên người Ôn Lĩnh, sau đó ngồi quỳ trên người Ôn Lĩnh, tức giận nói, "Chị không có phải là người khó hiểu phong tình." Còn chớp chớp đôi mắt, đắc ý.
Lần này đến lượt Ôn Lĩnh choáng váng, Cố Dung Khanh