Ôn Lĩnh không biết Cố Dung Khanh suy nghĩ nhiều như vậy, lúc về đến nhà, Ôn Lĩnh chuẩn bị nấu cơm, cô nghĩ đâu Lâm Tự và Lương Mị sẽ ăn cơm ở nhà, nào ngờ đưa Hứa mẹ và dì Lâm đi rồi, bắt đầu giở trò trước mặt cô và Cố Dung Khanh, hai người to nhỏ không biết nói cái gì.
Cũng chỉ nói với cô, mấy ngày nay sẽ ở cùng Lương Mị, không về nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại.
Sau đó đã đi rồi.
Chỉ để lại Ôn Lĩnh cùng Ôn Noãn và Cố Dung Khanh ở nhà, Ôn Lĩnh vẫn còn khó chịu, Cố Dung Khanh nhìn không biết nói cái gì cho tốt.
Cũng không biết Ôn Lĩnh đang khó chịu vì cái gì nữa.
Cơm nước xong Cố Dung Khanh dỗ Ôn Noãn ngủ, cô muốn Ôn Lĩnh được nghỉ ngơi.
Ôn Lĩnh đột nhiên rảnh rỗi, không biết làm cái gì, nằm trên sô pha chơi điện thoại.
Sau đó mới nhớ đến tin nhắn An Nhược gửi cho cô vào tối qua.
Lập tức gọi điện thoại cho An Nhược, gọi một hồi cũng không thấy An Nhược nghe máy, lúc cô định tắt điện thoại thì An Nhược đã nghe điện thoại.
Giọng nói khàn khàn, có lẽ còn đang ngủ mà bị cô đánh thức.
Đầu tóc An Nhược rối tung, trèo đèo lội suối vất vả mới cầm được điện thoại, cô cũng không ý thức được bản thân đang nằm trên cơ thể của Sở Du.
An Nhược ngáp một cái, mới nói, "Sao vậy?"
"Hôm qua, không phải cậu nói sẽ gọi cho mình à?"
"A...!mình quên mất." An Nhược có chút mệt, ngày hôm qua cô ngủ không có ngon lắm.
"Thôi được rồi, chờ cậu tỉnh rồi nói." Ôn Lĩnh nghe giọng nói của An Nhược thì biết cô nàng còn chưa tỉnh ngủ, bây giờ có nói thì cũng chẳng được gì.
Cúp điện thoại, cô chuẩn bị vào thư phòng, đột nhiên lại gặp Cố Dung Khanh từ phòng Ôn Noãn đi ra.
Cố Dung Khanh bắt lấy tay cô, kéo cô đi về phòng, cô cũng không biết Cố Dung Khanh lấy đâu ra sức mà kéo cô đi một mạch, sau đó đè cô lên giường.
"Chị làm sao vậy?" Ôn Lĩnh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Cố Dung Khanh càng không vui, bất mãn căn một cái lên xương quai của cô.
"Tối hôm qua, chị không phải nói, em là bạn gái của chị sao?"
"Tối hôm qua, tôi cũng đã nói rõ là tôi không đồng ý rồi mà?" Ôn Lĩnh nói xong, Cố Dung Khanh càng cắn mạnh hơn, cô biết mà, con người Ôn Lĩnh càng ngày càng tàn nhẫn.
"Đau..." Ôn Lĩnh bị cắn đau.
Cố Dung Khanh vươn đầu lưỡi liếm một chút, cả người Ôn Lĩnh như bị giật điện! A, cái đồ yêu nghiệt này.
Cô bất đắc dĩ mà nói, "Chị có thể...!bình thường lại được không?" Có thể biến thành Cố Dung Khanh lạnh lùng cấm dục được không???
Cố Dung Khanh bĩu môi nói, "Em không thích à?".
Xin ủng hộ chúng tôi tại [ ТRU МTRUYEЛ.V N ]
Cô cảm thấy Ôn Lĩnh rất thích mà, nhưng mà cái miệng không chịu thừa nhận, nếu cô không thành thế này, bây giờ có thể nói chuyện cùng với Ôn Lĩnh à?
Khó khó chịu chịu...!bày đặt chết cũng không thừa nhận là thích.
Bị Cố Dung Khanh hỏi trực tiếp, Ôn Lĩnh đỏ mặt không nói lời nào, nói cái gì giờ? Nói cô thích sao?
Cô đây không thèm thích.
Cô xoay đầu, không tình nguyện mà phun ra một cậu, "Không phải chị nói sẽ theo đuổi tôi sao?"
Cố Dung Khanh nghe Ôn Lĩnh nói vậy, trong lòng có chút chán nản, sau đó ánh mắt sáng người, trong lòng nghĩ, Ôn Lĩnh chắc dễ theo đuổi.
Ôn Lĩnh bị Cố Dung Khanh cười có chút không tự nhiên, cái cười này giống như muốn nói cô rất dễ theo đuổi?
"Được rồi, tôi bận việc, chị đi nghỉ đi." Cô đẩy Cố Dung Khanh ra, sau đó không nhìn cái nào đã bỏ đi ra ngoài.
Trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ, Cố Dung Khanh thực sự không đáng yêu chút nào.
Cô vẫn thích lạnh lùng một chút, cô muốn gọi cho Lương Mị, đem nữ thần trả lại cho cô được không?
Hiện tại, cái đồ yêu nghiệt này, cô thực sự chịu không nổi.
Cô bận rộn cả chiều trong thư phòng, cơm tối do Cố Dung Khanh nấu, còn nấu món cô thích.
Nhìn một bàn đồ ăn, Ôn Lĩnh đột nhiên hổ thẹn, không phải nói đến đây để cô chăm sóc Cố Dung Khanh và Ôn Noãn sao?
Như thế nào mà thành Cố Dung Khanh chăm sóc cho cô vậy?
"Mẹ, mẹ nhỏ, khi nào có thể mang con đi ra ngoài chơi a." Ăn cơm xong, Ôn Noãn ngồi trong lòng ngực Ôn Lĩnh, hỏi các cô.
Hai người đều sửng sốt, đặc biệt là Ôn Lĩnh, cô nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, sau đó cúi đầu không nói chuyện.
Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh vậy, cũng biết Ôn Lĩnh lại khó chịu, thật là khó mà.
"Chờ hai ngày nữa, mẹ mang Tiểu Noãn ra ngoài chơi được không?" Cố Dung Khanh dịu dàng nói với Ôn Noãn, Ôn Noãn lập tức cao hứng, mắt nhìn Ôn Lĩnh mà trông mong, còn túm ống tay áo Ôn Lĩnh nói, "Mẹ đi cùng sao? Mang Tiểu Noãn đến công viên giải trí được không ~"
Nhìn thấy con gái cầu xin mình, Ôn Lĩnh thật sự không thể nào từ chối được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, thấy Cố Dung Khanh đôi mắt nhìn cô cũng trông mong, ôi hai mẹ con một ánh mắt...!cô làm sao từ chối cho đặng.
"Được, chờ con dưỡng thân thể cho tốt rồi đi."
Ôn Noãn cực kỳ vui vẻ, từ trên người Ôn Lĩnh nhảy xuống, sau đó miệng thì nói muốn gọi cho Khả Khả nói cho bạn tốt của mình biết.
Nhưng mà, cô bé làm gì có số điện thoại của Khả Khả.
Một tuần rồi, cô bé còn chưa được gặp Khả Khả, chắc chắn Khả Khả cũng rất muốn gặp cô bé, lỡ đâu Khả Khả có bạn mới chơi cùng thì sao? Cô bé lại lay lay cánh tay Ôn Lĩnh nói, "Mẹ ơi, mẹ gọi cho Khả Khả được không?"
"....!Mẹ làm gì có số điện thoại của Khả Khả."
Vừa nghe mẹ nói không có, cái miệng nhỏ kia mếu máo muốn khóc, Cố Dung Khanh có chút không đành lòng, bế Ôn Noãn lên dỗ, "Chờ thêm hai ngày nữa, con đến nhà trẻ có thể gặp Khả Khả rồi nói, có được không?"
Không được, Ôn Noãn lắc đầu, bây giờ cô muốn nói cho Khả Khả nghe.
Ôn Lĩnh bị cô bé nháo có chút phiền, lâu lâu Ôn Noãn sẽ gây sự