Bốn người lớn, một đứa trẻ, ngồi vây quanh ba cái bánh kem, giờ làm sao mà ăn cho hết?
An Nhược làm sao mà biết được là Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh đều đặt bánh kem??? Nếu mà biết trước, thì cô...!có thể vẫn sẽ đặt một cái nữa, dù sao cũng là cho con gái nuôi của cô.
Một lát sau, lại thêm một món đồ được giao hàng, là quà tặng mà Cố Dung Khanh tặng cho Tiểu Noãn.
Một cái ô tô điều khiển từ xa....
Vì sao lại tặng ô tô điều khiển từ xa sao? Bởi vì khi còn nhỏ, Cố Dung Khanh rất muốn có một chiếc ô tô điều khiển từ xa, nhưng mà Ôn Noãn sửng sốt...!một lát sau mới cầm lấy món quà.
Nhưng ở trong lòng thì xụ xuống, người ta là một đứa con gái, sao lại tặng ô tô điều khiển từ xa chứ! Ôn Noãn hơi hơi bĩu môi, có chút không vui, nhưng mà nghĩ lại, đây chính là món quà mà mẹ nhỏ tặng.
Cô đem chiếc ô tô điều khiển từ xa đến trước mặt Cố Dung Khanh hỏi, "Mẹ sẽ chơi xe với con chứ?"
"Đương nhiên rồi." Quà là do cô tặng cho Tiểu Noãn, đương nhiên cô sẽ chơi cùng Tiểu Noãn, Ôn Noãn nghe mẹ nói vậy, liền cười cong môi, sau đó đưa chiếc xe điều khiển từ xa cho Cố Dung Khanh, "Mẹ mở ra đi!"
Cố Dung Khanh ngồi xổm xuống ôm Tiểu Noãn, cười nói, "Chơi ngay bây giờ sao? Vậy Tiểu Noãn không ăn bánh kem à?" Đôi mắt nhỏ của Ôn Noãn nhìn ba cái bánh kem, sau đó lại nhìn chiếc xe điều khiển từ xa, có chút rối rắm....
Ôn Lĩnh nhìn thấy con gái rơi vào thế khó xử, cô cười cười, cắt một miếng bánh kem đặt trước mặt Tiểu Noãn, "Ăn bánh kem trước đi, sau đó mẹ nhỏ sẽ chơi cùng con."
Con nít mà, suy nghĩ rất đơn giản, Tiểu Noãn nhận lấy bánh kem rồi ăn.
"Ăn xong, Tiểu Noãn phải đi ngủ nha, ngày mai còn phải đến công viên giải trí nữa."
"Vâng vâng!" Ôn Noãn gật đầu đáp lại, ăn nhanh hơn một chút, Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh mà hờn dỗi, sau đó lại nhìn Ôn Noãn nói, "Không cần gấp, ăn từ từ thôi con, ăn xong mẹ đi rửa mặt cho con."
"Dạ, cảm ơn mẹ~"
Tiểu Hàng có việc nên phải đi trước, Cố Dung Khanh mang Ôn Noãn đi tắm, còn Ôn Lĩnh và An Nhược thì mở chai rượu vang ra nhâm nhi, hai người nằm trên chiếc ghế ở ngoài ban công, một bên thì tâm sự một bên thì uống rượu.
"Bà An này, lời nói của mình, cậu phải ghi nhớ đó."
"Cái gì?"
"Sinh con a." Ôn Lĩnh nói rồi đổ thêm ít rượu vào ly của An Nhược, hai người cụng ly với nhau, sau đó một hơi uống cạn.
Đã lâu rồi, các cô không có uống rượu cùng nhau.
Thời học đại học, cả hai hay cùng nhau đi uống rượu, sau đó mỗi người đều có những việc bận riêng, cũng không có thời gian cùng nhau đi uống.
"Đêm nay không về nhà à?"
"Hửm?" An Nhược có vẻ như sắp say, nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng Ôn Lĩnh sắc mặt thì vẫn bình thường, cho nên nhìn thấy bộ dạng này của An Nhược, Ôn Lĩnh vẫn ghét bỏ, cái người này cũng không thể uống nhiều được.
"Ngày mai, mình đến công viên giải trí chơi, cậu có muốn đi cùng không?"
An Nhược xua tay nói, "Các cậu một nhà ba người đi ra ngoài, mình đi xem phim tình cảm à?"
Bây giờ, Cố Dung Khanh cũng thay đổi khá tốt, cô cũng không còn đối địch với Cố Dung Khanh như trước kia.
Như vậy khá tốt rồi, cần cô đi theo để làm cái gì nữa.
Ai ngờ Ôn Lĩnh nói một câu, làm tâm cô động....
Ôn Lĩnh uống ngụm rượu cuối cùng, nhẹ nhàng nói, "Còn có Sở Du đi nữa."
"Sở Du??? Sao lại vậy?" An Nhược cảm giác bản thân tỉnh rượu rồi, vì sao Sở Du lại cùng đi công viên giải trí với Ôn Lĩnh?
Ôn Lĩnh không nói, còn làm ra vẻ thần bí.
Nhưng mà làm sao An Nhược có thể bỏ qua được? Nghe đến tên Sở Du, cô giống như được con gà được bơm thêm máu.
Sau lần gặp trước, trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh khoé mắt đỏ của Sở Du.
Cô thật sự yêu rồi!
"Nói đi ~ Ôn Ôn ~" An Nhược đột nhiên làm nũng, Ôn Lĩnh run lập cập, cái bộ dáng An Nhược làm nũng cô thật sự ăn không tiêu mà.
"Con gái của Sở Du, là bạn học của Tiểu Noãn, Tiểu Noãn muốn mời bạn của con bé đi chơi cùng."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chứ cậu muốn sao nữa?"
A...! con gái của Sở Du sao? Một lát sau, An Nhược mới lấy lại tinh thần, con gái của Sở Du cư nhiên lại là bạn học của con gái nuôi.
An Nhược chớp chớp mắt, lộ ra ánh mắt lấy lòng, "Vậy ngày mai, mình có thể quấy rầy một chút sao?"
"Chuyện này phải nên hỏi Sở Du chứ nhỉ?"
Ôn Lĩnh nhún vai, "Thật ra thì mình thấy không sao cả, không biết Sở Du thì sao."
Nhát gan, An Nhược lại nhát gan.
Cố Dung Khanh dỗ Ôn Noãn ngủ xong, cô đi một vòng quanh nhà tìm hai người, nhìn ra ban công mới thấy hai người ở ngoài đó.
Cô đi về phòng cầm hai cái chăn mỏng.
"Sao lại ra ban công uống rượu? Không lạnh sao?" Cô đưa một cái chăn cho An Nhược, cái còn lại đắp lên người Ôn Lĩnh.
An Nhược nhìn thấy cảnh này, lần đầu tiên trong lòng ghen tị với Ôn Lĩnh, đến khi nào Sở Du mới có thể đối xử ôn nhu với cô chứ.
"Mình tự quyết định."
Ôn Lĩnh có chút mệt, vừa rồi nghe An Nhược kể chuyện của cô ấy và Sở Du, cô thật sự nghe mắc mệt, lúc này Cố Dung Khanh mang cái chăn mỏng lại đây, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ.
Nhưng mà An Nhược lại làm sao nữa? Cái biểu cảm ghen tị kia là sao?"
"Cậu quyết định cái gì?"
"Ngày mai, mình sẽ đi cùng mọi người."
Cố Dung Khanh hoàn toàn không biết giữa An Nhược và Sở Du có cái gì gút mắt với nhau, cô mơ hồ nhìn hai người, làm sao vậy? Ôn Lĩnh vỗ vỗ tay Cố Dung Khanh, ánh mắt ra hiệu lát nữa về phòng rồi nói.
Cố Dung Khanh gật đầu.
Cứ quyết định như vậy, An Nhược sẽ đi công viên cùng mọi người.
Lúc vào phòng, Ôn Lĩnh muốn trực tiếp nằm vào trong chăn đi ngủ, đã lâu rồi cô không có uống nhiều rượu như vậy, cô và An Nhược uống hết chai rượu vang đỏ, nhưng cũng không có uống nhiều mấy, nhưng mà uống xong thật sự mệt, muốn đi ngủ.
"Em mau đi rửa mặt đi, còn nữa chuyện vừa rồi là sao chứ?" Sự hiếu kỳ của Cố Dung Khanh so với suy nghĩ của Ôn Lĩnh còn lớn hơn rất nhiều, Ôn Lĩnh kéo thân mình đi đến nhà vệ sinh, quay đầu lại nhìn Cố Dung Khanh nói, "Chờ tôi tắm xong rồi sẽ nói cho chị nghe."
Nhưng cuối cùng, Ôn Lĩnh không có nói, sau khi tắm xong Ôn Lĩnh trở về giường, ôm lấy Cố Dung Khanh.
Ngoài miệng thì lẩm bẩm cái gì đó, nhìn dáng vẻ này thì chắc là rất mệt, Cố Dung Khanh nhéo nhéo cái mặt của cô, muốn hỏi chuyện là thế nào, sau đó cô đã nghe được tiếng thở đều của Ôn Lĩnh.
Cố