Lúc Ôn Lĩnh tìm được Cố Dung Khanh, thì Cố Dung Khanh đang bị một đám người bao vây, cả người có chút khó khăn.
Nhất định là bị mọi người nhận ra rồi, Ôn Lĩnh vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Dung Khanh, cô ôm chặt lấy Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh ôm vào lòng, người vẫn phát ngốc.
Cô chỉ là đi mua kem thôi mà, nào ngờ tìm nãy giờ không tìm được, còn bị nhận ra, cô thực sự hối hận, không cải trang như Sở Du.
Một người nhận ra cô thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh Cố Dung Khanh bị một đống người bao vây, mặc dù những người này vẫn còn lý trí, nhưng mà vẫn doạ đến Cố Dung Khanh, thật ra cô rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người, trên cơ bản là chưa từng được trải nghiệm như thế này.
Cho nên lúc Ôn Lĩnh xuất hiện, Cố Dung Khanh bị doạ chưa lấy lại được tinh thần.
Chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp, cánh tay Ôn Lĩnh gắt gao ôm lấy Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh có chút tham luyến, ôm chặt lấy Ôn Lĩnh, đem đầu vùi vào trong cổ Ôn Lĩnh.
Sau đó, cô không biết Ôn Lĩnh dùng cách nào mà đuổi được những người đó đi.
Rồi ôm cô đi, cô cũng không biết nữa.
Ôn Lĩnh ôm cô chặt vào lòng ngực, không cho mấy người kia chụp hình, hơn nữa cô còn cảm ơn mọi người đã thích Cố Dung Khanh, khuyên mãi cô mới có thể mang Cố Dung Khanh đi được.
Hai người đi không bao xa, cô buông lỏng Cố Dung Khanh ra, lúc này Cố Dung Khanh mới lấy lại tinh thần, sao lại không ôm nữa chứ? Mới định ôm Ôn Lĩnh tiếp, Ôn Lĩnh liền nói lời khó nghe, "Sao chị ngốc vậy hả, sao lại tự đi như vậy?"
Nói thật, Ôn Lĩnh rất giận, bản thân Cố Dung Khanh không biết mình là ai sao? Còn đi mua đồ nữa.
Cố Dung Khanh vốn dĩ đã bị doạ, giờ còn bị Ôn Lĩnh mắng, cô uỷ khuất bĩu môi, vành mắt đỏ hồng lên....
Rõ ràng là do Ôn Lĩnh và cô giáo kia mắt đưa mày liếc, có thèm để ý tới cô đâu.
Càng nghĩ càng uỷ khuất, nước mắt rơi lã chả.
Cố Dung Khanh khóc, Ôn Lĩnh nhịn không được mà đau lòng, nghĩ đến vừa rồi Cố Dung Khanh bị người bao vây, cô muốn ôm Cố Dung Khanh An Nhược ủi, nào ngờ Cố Dung Khanh lại né tránh cô.
Cố Dung Khanh đẩy Ôn Lĩnh ra, mang theo tiếng khóc nức nở mà lên án cô, "Không phải là do em sao? Chị làm gì mà em lại tức giận với chị?"
Ôn Lĩnh có chút chột dạ, sự việc hôm nay, đúng là có phần của cô, chẳng qua cô muốn thấy Cố Dung Khanh ghen, còn nữa cái dấm kính này còn rất lớn.
"Được rồi, Dung Khanh, là tôi không tốt." Ôn Lĩnh ôm chặt lấy Cố Dung Khanh, ôn nhu mà trấn An Nhược, nhưng mà Cố Dung Khanh vẫn cố gắng né tránh cô.
Nhưng mà...!không thoát ra được khỏi vòng tay của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh đành để Ôn Lĩnh tuỳ ý ôm, nhưng trong lòng vẫn không vui, cô cắn bả vai Ôn Lĩnh nói, "Chị cảnh cáo em, về sau không được chọc chị giận, không được nhìn người phụ nữ khác."
Ôn Lĩnh định gật đầu, sau đó ngẫm lại cho chỗ nào không đúng, bây giờ Cố Dung Khanh lấy thân phận gì mà cảnh cáo cô?
Cô có chút không phục nói, "Chị là gì của tôi, làm gì mà tôi phải nghe chị?"
Lại bắt đầu chọc cô nữa, cái tên hỗ đản này, lần trước rõ ràng đã nhận làm bạn gái của cô.
Điều quan trọng là những cái yêu cầu quá mức của Ôn Lĩnh, cô cũng đã đáp ứng rồi."
"Chị không quan tâm, ngoại trừ chị ra, em không được nhìn bất kỳ ai hết." Nói xong ôm Ôn Lĩnh càng chặt hơn.
Ôn Lĩnh cười bất đắc dĩ, nghĩ thầm cái thùng dấm kính Cố Dung Khanh này thật là lớn.
Mà đúng rồi, ngoại trừ Cố Dung Khanh ra, những khác làm sao mà lọt vào mắt cô được.
Lúc hai người quay lại, mắt của Cố Dung Khanh còn hồng hồng, ngượng ngùng đứng ở phía sau Ôn Lĩnh.
Mặc dù mọi người không thấy, nhưng mà cô khóc dữ dội như vậy, mắt còn hồng nữa, nếu bị cô giáo trẻ kia thấy, không phải càng mất mặt hơn sao.
Nhưng lúc cô quay lại, cũng không có nhìn thấy cô giáo Trịnh.
An Nhược mở miệng nói, "Cô giáo Trịnh nói trong người không thoải mái nên đi về trước rồi."
Nghe An Nhược nói xong, Cố Dung Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau lưng Ôn Lĩnh bước ra, nhưng mà cô đã xem nhẹ đôi mắt đỏ hồng, An Nhược và Sở Du liếc nhìn nhau, trong lòng đại khái cũng hiểu được nguyên nhân.
Nhưng mà trẻ con thì biết cái gì đâu chứ?
Ôn Noãn lảnh lót nói, "Mẹ ơi, mẹ bị mẹ lớn khi dễ sao?"
Hửm? Ôn Lĩnh cạn lời, cô mới không có khi dễ mà, là tự mẹ nhỏ con khóc đó.
Cố Dung Khanh nói vừa rồi đụng phải người hâm mộ cho nên bị doạ, cô cũng không muốn giải thích chuyện mắt đỏ, cảm thán trong lòng, Sở Du cải trang rất hữu dụng.
Đối với An Nhược thì cái dáng vẻ này của Sở Du chính là lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Du, mang kính râm và khẩu trang, nhưng mà hôm nay, Sở Du không có lạnh nhạt với cô như lúc trước, còn cười với cô nữa.
Vậy có phải bây giờ cô nên tiến hành bước tiếp theo....
Bởi vì chuyện của Cố Dung Khanh, nên mọi người cũng không còn hứng thú để chơi nữa, hai đứa nhỏ cũng mệt rồi, cho nên mọi người định đi về.
An Nhược lén nhắn cho Ôn Lĩnh một tin, bảo Ôn Lĩnh đi về trước, bởi vì cô đi ké xe Ôn Lĩnh tới, nếu Ôn Lĩnh đi trước thì cô có thể đi ké xe của Sở Du về nhà.
Kết quả, Sở Du nói có việc, sau đó từ chối cô.
truyện teen hay
Cô đành miễn cưỡng làm cái bóng đèn, đi theo Ôn Lĩnh, thật ra cô cũng rất mệt muốn về nhà nghĩ ngơi, nhưng mà đi được nửa đường thì Hứa mẹ gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh nói bây giờ đang ở sân bay muốn Ôn Lĩnh đến đón, cô muốn đi về trước.
Nhưng Ôn Lĩnh lại nói cô chưa từng gặp Hứa mẹ, cho nên đi cùng đi.
Cô làm sao mà từ chối được? Đành phải đi theo.
Lần này, Hứa mẹ sẽ ở lại thủ đô, mang theo túi lớn túi nhỏ cùng với 6 cái vali, thêm hai cái ba lô nữa.
Lúc An Nhược tiếp mấy cái vali mới hiểu được lý do Ôn Lĩnh kéo cô lại đây, hoá ra là muốn gọi cô đi làm cu li mà, cô và Ôn Lĩnh mỗi người hai rương hành lý và một cái ba lô.
Cố Dung Khanh và dì Lâm mỗi người một cái, mà Hứa nữ sĩ thì bế Ôn Noãn, cho nên không có cách nào, đành phải làm phiền cách cô.
An Nhược không không được mà cảm thán.
Ngày hôm nay thật mệt mỏi, thân hình nho nhỏ của cô