Cố Dung Khanh vừa giận mà vừa thẹn, mặt vẫn chôn ở cổ Ôn Lĩnh không dám ngẩng đầu lên, cái cục diện này thật sự quá xấu hổ mà, mặc dù không làm chuyện gì quá mức, nhưng bây giờ áo ngủ của cô bị Ôn Lĩnh vén lên, bàn tay còn ở bên trong đó, cái bộ dáng không nghiêm chỉnh này bị phụ huynh và con gái nhìn thấy, thật sự không còn mặt mũi mà.
Cái tay Ôn Lĩnh cũng có chút phản ứng, cô từ từ rút tay ra khỏi áo Cố Dung Khanh, sau đó kéo áo Cố Dung Khanh xuống, thay đổi biểu cảm, làm bản thân bình thường nhất có thể.
Cô xem là bình thường nhưng mà Cố Dung Khanh thì không, bởi vì Ôn Lĩnh thấy được cái tai đỏ hồng của Cố Dung Khanh!.
Khác với vừa rồi, bây giờ Ôn Lĩnh cảm thấy bầu không khí này không thể nào làm cho người ta bình thường được.
Bốn người lớn không dám động, chỉ có Ôn Noãn ở trong ngực dì Lâm vặn vẹo, "Bà ngoại Lâm, cái gì mà chột con mắt a.
"
Không khí đã xấu hổ rồi mà câu hỏi của Ôn Noãn càng làm không khí xấu hổ hơn.
Bà làm sao mà trả lời được đây?
Cuối cùng vẫn là Hứa mẹ phá vỡ phút giây xấu hổ này, bà làm như không có gì kéo tay dì Lâm, dì Lâm bế Ôn Noãn rón ra rón rén đi lên lầu.
Rõ ràng không phải là do tiếng bước chân, Ôn Lĩnh cũng không biết mẹ cô nghĩ gì, chẳng lẽ bà không thấy gì sao?
Lúc đi ngang qua hai người, Hứa mẹ còn nhìn thoáng qua chỗ hai người, còn bị Ôn Lĩnh trừng mắt một cái, mặc dù cô cũng xấu hổ nhưng mà người xấu hổ nhất chắc là Cố Dung Khanh.
Nhìn ba người đi lên lầu, Ôn Lĩnh mới thở dài nhẹ nhõm.
"Các mẹ lên lầu rồi.
"
Nghe giọng nói của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh mới từ ngực Ôn Lĩnh chui ra, cô lườm Ôn Lĩnh, giận dỗi, "Đều do em.
"
Mặt Cố Dung Khanh vẫn còn hồng, trong lời nói còn có chút dỗi, nghe thấy vậy tâm Ôn Lĩnh nhộn nhạo cả lên, tay còn lại đang đặt trên eo Cố Dung Khanh dùng chút lực, đem Cố Dung Khanh vào trong ngực mình.
"Không phải chị hôn tôi trước sao?"
Lời nói này làm mặt Cố Dung Khanh đỏ hơn nữa, cô cắn môi nũng nịu nói, "Làm gì có chuyện cứ hôn một cái là như vậy?"
Ánh mắt Cố Dung Khanh u oán nhìn cô, hình như đang lên án cô, tạo ra cái tình huống mất mặt này là do cô hết, Ôn Lĩnh cảm thấy bản thân vô tội.
Cố Dung Khanh hừ một tiếng, từ trong Ôn Lĩnh tránh ra, "Em rửa chén tiếp đi.
"
Nhưng mà Ôn Lĩnh