Cố Dung Khanh vừa xấu hổ lại vừa bực bội, còn có cái cơ thể đang lúc cao trào mà bị dừng lại, khó chịu vô cùng, Cố Dung Khanh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, toàn bộ mặt cô đều vùi vào trong chăn, không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp ai.
Thật sự khó chịu mà!
Cái cảm giác nửa vời này, làm cô cực kỳ khó chịu.
Ôn Lĩnh đã mặc xong quần áo, vì Ôn Lĩnh cũng chỉ mặc mỗi cái áo thun dài, cho nên cô với lấy cái áo mặc vào là xong, nhưng Cố Dung Khanh đang thủ ở trong chăn, cô thời dài một hơi.
Thật sự khó cho các cô mà.
Ôn Noãn còn cố tình làm vẻ mặt ngây thơ nhìn cô, cô há miệng muốn nói cái gì đó với Ôn Noãn nhưng mà lại không biết nên nói cái gì, thực sự quá khó đi.
Cô không nói không có nghĩa là Ôn Noãn không nói, đứa bé này có biết các cô làm chuyện gì đâu, chỉ cảm thấy là tâm trạng của hai mẹ không tốt cho lắm.
"Mẹ, bà ngoại bảo con đi gọi mẹ xuống ăn cơm."
Cảm xúc Ôn Lĩnh không vui lắm chỉ trả lời được, nhưng mà Ôn Noãn vẫn chưa chịu đi, thậm chí còn nhìn hai cô hiếu kỳ.
Đương nhiên là cô bé không nhìn thấy mặt của Cố Dung Khanh, chỉ cảm thấy mẹ nhỏ không được thoải mái, nghĩ đến vậy, Ôn Noãn sốt ruột hỏi thăm, "Mẹ nhỏ làm sao vậy? Không thoải mái sao ạ?"
Cố Dung Khanh vốn dĩ đã không có mặt mũi gặp người rồi, còn bị con gái hỏi như vậy, cô thực sự không có cách nào quay đầu nhìn Ôn Noãn.
Giọng nói mềm mại truyền ra, rõ ràng là vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường sau khi tình đến một nửa.
"Mẹ không sao, nằm một lát là ổn.".
ngôn tình hài
Ôn Lĩnh nghe giọng nói của Cố Dung Khanh, cái tay trong chăn lại bắt đầu xằng bậy, không an phận mà vuốt ve Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh hờn dỗi, liếc cô một cái, trong lòng nghĩ Ôn Lĩnh thật sự không đứng đắn mà, Ôn Noãn còn đứng đó nhìn kìa....
Nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của mẹ nhỏ, Ôn Noãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên liền nghĩ đến chuyện bà ngoại nói cùng cô bé.
Chẳng lẽ là do giọng của cô bé lớn quá sao?
"Mẹ lớn, mẹ nhỏ, Tiểu Noãn sắp có em gái sao?"
Nghe thấy vậy, tay Ôn Lĩnh dừng lại, còn Cố Dung Khanh thì với vẻ mặt không tin mà Ôn Noãn, cái gì mà em gái chứ....
Bây giờ làm sao mà có thể được chứ.
"Con nói bậy gì đó?" Ôn Lĩnh xuống giường đến trước mặt Ôn Noãn, hỏi cô bé, "Sao lại nghĩ là sắp có em gái hửm?"
Ôn Noãn bĩu môi uỷ khuất, mới vừa rồi mẹ còn lớn tiếng với cô bé, Ôn Lĩnh cũng biết vừa rồi giọng cô có chút lớn.
"Mẹ xin lỗi, mẹ không nên lớn tiếng với con."
Ôn Noãn được dỗ dành, cho nên không thèm so đo với cô chuyện vừa rồi, nũng nịu mà hỏi vấn đề vừa rồi, "Mới vừa rồi mẹ và mẹ nhỏ ôm nhau, bà ngoại nói con nhỏ tiếng một chút, như vậy mới có em gái."
"....!A." Ôn Lĩnh xấu hổ, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, phát hiện Cố Dung Khanh lại tiếp tục vùi đầu vào trong chăn.
Cô bế Ôn Noãn đi ra khỏi phòng, mang cô bé đến nhà vệ sinh rửa tay, một bên rửa một bên nói, "Con đừng có nghe bà ngoại nói bậy, không có em gái đâu."
Không đến bệnh viện, dựa vào cô và Cố Dung Khanh làm sao mà có con được?
Bà Hứa thật là ăn nói lung tung.
Ôn Noãn gật đầu, cô bé rất nghe lời Ôn Lĩnh.
Lúc ăn cơm, Cố Dung Khanh cũng không có ra ăn, Hứa mẹ lập tức ngửi thấy mùi không thích hợp, Ôn Lĩnh vẫn còn thất thần, bà gõ gõ chén của Ôn Lĩnh, giọng không vui, "Ăn cơm cho đàng hoàng, Dung Khanh sao lại không xuống ăn cơm?"
"Ah...!cô ấy không thoải mái cho nên muốn nghỉ ngơi."
Hứa mẹ gật đầu, cũng không hỏi nữa, mà thay đổi đề tài nói chuyện lát nữa chuyển nhà.
"Mẹ nói với Lâm Tự rồi, sau khi chuyển nhà xong thì qua bên nhà mẹ ở, suy cho cùng thì bây giờ con và Dung Khanh ở cùng nhau, có đôi khi không tiện cho lắm." Hứa mẹ nói xong còn nhướng mày với Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh vốn dĩ đem chuyện vừa rồi tạm thời quên đi mất, nhưng mà cái nhướng mày này của mẹ cô làm cho cô mất tự nhiên.
"Được rồi, con biết rồi." Nói xong thì vùi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến mẹ cô nữa.
Cơm nước xong, Ôn Lĩnh mang đồ ăn lên lầu, lúc cô mở cửa ra, Cố Dung Khanh vẫn còn nằm trên giường, nghe được cô đi vào cũng không có ý định quay đầu nhìn.
"Dung Khanh, ăn cơm đi."
Cố Dung Khanh vẫn không nhúc nhích, không muốn ăn, không muốn để ý đến Ôn Lĩnh.
Không thấy Cố Dung Khanh cử động, Ôn Lĩnh đặt đồ ăn sang một bên, sau đó cũng chui vào chăn, cô ôm lấy Cố Dung Khanh mà lăn lộn, hành động này làm cho Cố Dung Khanh giật mình.
Bây giờ, cô vẫn còn bóng ma tâm lý, sợ bị người ta chạm vào.
"Em đừng có lộn xộn, chị muốn ăn cơm."
Nhìn Cố Dung Khanh bị cô lăn