Buổi tiệc chúc mừng đóng máy lúc 6h tối, Ôn Lĩnh thừa lúc còn thời gian mang Cố Dung Khanh về phòng, quấn lấy Cố Dung Khanh không chịu bỏ, đôi khi Ôn Lĩnh suy nghĩ, có phải Cố Dung Khanh đã bỏ mê thần hồn dược gì không, mà làm cho cô điên đảo không muốn buông tay, điên đảo với gương mặt lạnh lùng kia từng chút từng chút trở nên quyến rũ....
"Em thả chị ra đi...!lát nữa phải đi rồi." Cả người Cố Dung Khanh bị cô ôm chặt, muốn tránh thế nào cũng không tránh được, Ôn Lĩnh còn vờ như không nghe thấy, cô khó thở cắn bã vai của Ôn Lĩnh.
"Đau...." Ôn Lĩnh chịu đau rên thành tiếng, ấm a ấm ức mà nói, "Vợ à, đau em."
Nghe thấy vậy Cố Dung Khanh có chút lo lắng, lúc cắn cũng không có mạnh lắm, cô nhìn qua chỗ bị cô cắn, có một dấu răng nhợt nhạt, khẽ đưa đầu lưỡi liếm nhẹ.
Không liếm thì thôi, một cái liếm này đã đánh thức con quỷ cầm thú trong người Ôn Lĩnh...
Xong việc, Cố Dung Khanh dùng đôi mắt còn ướt át hung hăng mà trừng cô, trên mặt còn đỏ ửng cùng với một chút mềm mại, vừa nhìn thấy là biết mới bị bắt nạt trên giường mà, mà trong vô tình Cố Dung Khanh không hề biết, cái trừng mắt kia có biết bao nhiêu cám dỗ, Ôn Lĩnh suýt nữa không khống chế được, muốn một lần nữa.
Nhìn ánh mắt thay đổi của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh lập tức biết Ôn Lĩnh đang nghĩ cái gì, đôi tay che trước ngực, giọng nói đầy cầu xin, "Đừng mà em...."
Từ cái lần mà cô làm Ôn Lĩnh xong, Ôn Lĩnh đã thay đổi rất nhiều cách để tra tấn cô, cả đêm không tới vài lần thì không tha, Cố Dung Khanh rất nhiều lần hỏi Ôn Lĩnh không mệt sao? Ai mà biết được sau khi hỏi xong, Ôn Lĩnh tự dùng hành động để cho Cố Dung Khanh biết là cô không mệt.
Cố Dung Khanh khóc không ra nước mắt, thật sự quá mệt!!!
"Em lăn sang một bên đi, chị muốn đi tắm."
"Tắm chung chứ?"
Nhìn cái bản mặt cười xấu xa của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh luôn cảm thấy có chuyện không tốt, ngay cả cười đều thấy hám sắc.
Cố Dung Khanh không thèm để ý đến Ôn Lĩnh, đứng dậy đi tắm, đối diện với cái gương, trong lòng thầm mắng con sói háo sắc này, rõ ràng biết lát nữa phải tham gia tiệc tối, còn cố tình để lại dấu hôn trên cổ cô.
Nhưng đúng là Ôn Lĩnh cố tình đó.
Tắm xong, Cố Dung Khanh cũng không thèm cho Ôn Lĩnh một cái sắc mặt tốt, cả người đều lạnh băng không thèm nhìn Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh có chút chột dạ cũng không dám đi cà khịa Cố Dung Khanh, đen mặt đi tắm.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Cố Dung Khanh không nói, cô liền xem chuyện này chưa phát sinh, nhưng mà mới tắm được một nửa, Ôn Lĩnh bị hành động xâm nhập vào nhà tắm của Cố Dung Khanh làm cho hoảng sợ.
"Tại sao lại muốn để lại dấu hôn?"
"A...!em kiềm lòng không được."
Cố Dung Khanh bị lời nói này của Ôn Lĩnh chọc cười, rõ ràng là cố ý, Ôn Lĩnh rất ít khi làm chuyện này, xem ra là đang trả thù cô.
Áo tắm trên người Cố Dung Khanh đã bị chủ nhân của nó cởi ra, sau đó đi đến trước mặt Ôn Lĩnh, nhẹ nhàng hỏi, "Phải không vậy?"
"Đúng mà."
Nhưng mà Cố Dung Khanh bây giờ chưa ý thức được bản thân vừa mới tiến vào hang sói, cô ôm chặt lấy Ôn Lĩnh, dùng sức mà hôn lên cổ Ôn Lĩnh một cái, cho đến khi trên cổ Ôn Lĩnh cũng để lại dấu vết giống như cô thì mới hài lòng, vào lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, thì Ôn Lĩnh đột nhiên ôm lấy cô từ sau lưng, trong nháy mắt Cố Dung Khanh lập tức cảm giác không ổn.
Nhưng mà cô đã bị Ôn Lĩnh ôm chặt rồi.
"Nếu đã vào đây rồi...!thì ở lại đây nào."
Lúc tắm xong đã 5h30, chân Cố Dung Khanh mềm còn hơn chữ mền, bây giờ mà lúc này cô đang nghĩ gì, thì chính là hội hận đó, tại sao lại đi vào chứ....
Cô lấy điện thoại ra nhìn xem thì thấy Tiểu Hàng đã gọi mấy cuộc, còn có điện thoại của Lương Mị nữa, cô nhìn về phía Ôn Lĩnh, mà Ôn Lĩnh cũng không có nghe máy, chắc là Lâm Tự.
Vừa rồi ở trong nhà tắm, hình như cô có nghe được tiếng chuông điện thoại, cô muốn bảo Ôn Lĩnh dừng tay nhưng mà Ôn Lĩnh không nghe lời, cô trừng mắt với Ôn Lĩnh, nhưng nghĩ lại thôi bỏ đi, gần đây cô hơi sợ Ôn Lĩnh.
Lúc chưa ly hôn, hai người không có sớm chiều ở bên nhau, cô thật sự không biết được Ôn Lĩnh sẽ như vậy, bởi vì cô về nhà không nhiều cho lắm, mà mỗi lần về đều bị lăn lộn cả đêm, cho nên cũng coi như là bình thường.
Nhưng bây giờ mỗi ngày đều bên nhau, thật sự mỗi ngày đều phải như vậy sao?
Cái này có xem là bình thường được không?
Lúc hai người đến khách sạn cũng sắp 6h, vừa vào cửa Cố Dung Khanh đã mất tự nhiên, trên cổ các cô có dấu quá rõ, buổi chiều mới đóng máy, thừa dịp thời gian trống liền làm này đó....
Tiệc tối bắt đầu, Lương Mị đến bên cạnh Cố Dung Khanh cà khịa, "Dung Khanh, em lợi hại quá nha."
"Chị đang nói cái gì vậy?" Ánh mắt Cố Dung Khanh né tránh, không muốn tiếp tục nói với Lương Mị về cái đề tài này.
"Đáng khen, thụ yếu đuối lật người."
Cố Dung Khanh không thèm để ý đến Lương Mị, muốn nói thế nào thì nói đi, sự thật thì cô mới lật được một lần, chẳng lẽ lại nói ra sao a?
Là tiệc chúc mừng đóng máy cho nên không tránh được chuyện uống rượu, Cố Dung Khanh ngồi một bên nhìn Ôn Lĩnh hết được người này đến người khác đến mời rượu, có chút lo lắng, uống nhiều sẽ khó chịu.
Kỷ Thần Hi đứng một góc nhìn thấy Cố Dung Khanh lo lắng cho Ôn Lĩnh, xem chút nữa bóp nát cái ly trong tay, trong lòng cô ta nghĩ, "Dựa vào cái gì chưa? Dựa vào cái gì mà Ôn Lĩnh có thể có được Cố Dung Khanh?"
Hai người vừa đến, cô ta đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ, bây giờ còn nhìn thấy cái dáng vẻ lo lắng của Cố Dung Khanh, cô ta càng tức run cả người, trong đầu đều hỏi dựa vào cái gì?
Giả Tình đứng ở bên người cô ta, mặt lạnh nhìn con người mà cô đã từng yêu say đắm, giờ đây chỉ còn sự xem thường.
Người như Kỷ Thần Hi, làm sao có thể xứng với người khác chứ?
"Giả Tình, cô đi mời rượu đi." Kỷ Thần Hi quay đầu lại giao