Một tháng sau, ngày đầu công chiếu, Cố Dung Khanh đang chuẩn bị cùng Lương Mị tách ra, nào ngờ ở bãi đỗ xe bị phóng viên bao quanh.
Hiện trường phỏng vấn có phóng viên đuổi theo hỏi về chuyện cô và Ôn Lĩnh tái hôn, Cố Dung Khanh không có cách nào để từ chối không trả lời, nhưng thấy mấy phòng viên này không có ý định từ bỏ, còn đuổi theo đến này.
Cố Dung Khanh nhìn thoáng qua đồng hồ, có lẽ Ôn Lĩnh sắp tới rồi.
Lương Mị che chắn để cho cô đi trước, Lương Mị và Tiểu Hàng ở lại, Cố Dung Khanh do dự chốt lát, nào ngờ đã bị Lương Mị đẩy lên xe.
"Xin hỏi, có người nhìn thấy cô và đạo diễn Ôn ở Cục Dân Chính, có phải hai người đã tái hôn không?"
"Tại sao tái hôn mà lại không chịu thừa nhận?"
"Vì sao các cô lại tái hôn?"
Mặc dù đã có Lương Mị và Tiểu Hàng chắn cho, nhưng mà thật sự khó chống đỡ được đám người đó, ngăn không được mấy âm thanh kia, làm cho Cố Dung Khanh thật đau đầu, nhưng mà câu hỏi cuối cùng của phóng viên làm cho sắc mặt cô không tốt, vì sao lại tái hôn ư?
Tái hôn còn có lý do à?
Cố Dung Khanh nhịn không được muốn đi dỗi phóng viên, cô mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, cô vừa mở cửa thì đột nhiên cảm nhận được một lực mạnh, đem cửa xe đóng lại.
Ôn Lĩnh đã đến.
Ôn Lĩnh đóng cửa xe thật mạnh, quay đầu trừng mắt với Cố Dung Khanh một cái, Cố Dung Khanh tức khắc có chút ấm ức, thả tay ngoan ngoãn ngồi vị trí cũ.
Đôi mắt Ôn Lĩnh quét một lượt phóng viên, rồi mở miệng hỏi, "Vừa rồi, ai mới hỏi tại sao lại tái hôn hả?"
Sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho phóng viên hoảng sợ, trong nháy mắt mọi người im lặng, sau khi nghe cô nói chuyện đó lại lập tức ùa lên, mỗi người một câu, căn bản không đem lời nói của Ôn Lĩnh vừa rồi nghe lọt tai.
"Tôi hỏi, là ai mới hỏi chuyện đó?" Ôn Lĩnh không phải không biết giận, chỉ là nên giận ai mà thôi, mấy cái người phóng viên này luôn quấn lấy Cố Dung Khanh, làm cho cô thật phiền.
Vốn dĩ, hôm nay Ôn Lĩnh cũng đến, chẳng qua tạm thời có việc cần xử lý cho nên không đi, chờ cô bận xong cũng đã vào giờ chiều, cô nhắn tin cho Cố Dung Khanh chờ cô ở bãi đậu xe, buổi tối cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
Nào ngờ, cô vừa đến đã thấy đám phóng viên quây quanh xem Cố Dung Khanh, cô đi lên thì nghe có người hỏi, tại sao hai người tái hôn, cô lập tức đi lại đóng ngay cửa xe mà Cố Dung Khanh vừa mới hé ra, mấy cái người phóng viên này như kẻ điên cô sợ Cố Dung Khanh bị thương.
Ánh mắt sắc bén của Ôn Lĩnh, làm cho mấy người phóng viên im bặt, một đám nhìn mặt nhau, ai cũng không dám mở miệng thừa nhận.
Trước kia, Ôn Lĩnh chỉ là đối tưởng ẩn hôn của ảnh hậu Cố, nhưng một năm gần đây, không ai dám xem thường Ôn Lĩnh, mọi người cũng đều biết bối cảnh sau lưng Ôn Lĩnh, vợ của ảnh hậu Cố cũng coi như là một cái bối cảnh đi, nhưng phía sau cô còn có tập đoàn Vạn Dương.
Cho nên ai cũng không dám nói lời nào, chọc tới vị này có khi công việc cũng mất luôn.
Nhưng mà khoảng thời gian trước, Kỷ Thần Hi cũng như vậy, nghe nói ở trong đoàn làm phim đắc tội với vị này, xong việc không biết nội tình thế nào nhưng Kỷ Thần Hi tuyên bố giải nghệ, rồi xuất ngoại.
Thấy bọn họ không nói, Ôn Lĩnh mới mở miệng nói, "Mấy người không nói cũng không sao, tôi biết trong đầu các người chỉ nghĩ đến chuyện này."
Tạm dừng một chút, Ôn Lĩnh lại tiếp tục nói, "Vì sao lại tái hôn hả? Lúc mấy người hỏi vấn đề này, có động não không?"
Nghe thấy Ôn Lĩnh nói vậy, Lương Mị kéo kéo tay Ôn Lĩnh chút, nhỏ giọng nói, "Em nói như vậy...."
Ôn Lĩnh thờ ơ nhìn Lương Mị, sau đó quay đầu lại nhìn đám phóng viên, "Các ngươi dám đưa tin ra ngoài sao?"
Không ai trả lời, Ôn Lĩnh cười một cái nhợt nhạt, vẫy tay ý bảo bọn họ rời đi.
Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Ôn Lĩnh quay đầu lại nhìn Lương Mị và Tiểu Hàng, còn chớp chớp mắt, hai người sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, Lương Mị nhẹ nhàng thở ra, đây mới là Ôn Lĩnh a, cái dáng vẻ mới vừa rồi của Ôn Lĩnh thật hiếm thấy, thật mạnh mẽ....
Từ sau chuyện của Kỷ Thần Hi, cô thực sự lau mắt mà nhìn thủ đoạn của Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh che giấu cũng thật ghê gớm, mặc dù biết Ôn Lĩnh có quan hệ với Vạn Dương, thì cô cũng chỉ cảm thấy Ôn Lĩnh có bối cảnh mà thôi, nhưng sau cái ngày xảy ra chuyện với Kỷ Thần Hi, nhìn thấy cái biểu cảm dịu hiền của Ôn Lĩnh cô có chút sợ.
Lúc cô và Lâm Tự còn có Tiểu Hàng đi đến phòng của Kỷ Thần Hi, nhìn thấy Kỷ Thần Hi bị đánh thê thảm nằm trên sàn nhà.
Sau đó, Lâm Tự nhận được tin nhắn của Ôn Lĩnh, bảo các cô ở trong phòng chờ Ôn Lĩnh đến.
Đến nửa đêm Ôn Lĩnh mới đến, chắc phải dỗ Cố Dung Khanh ngủ rồi mới dám đi.
Ôn Lĩnh vừa đến, không nói hai lời đã kéo đầu tóc Kỷ Thần Hi, cho cô ta ăn mấy cái bạt tai, Lương Mị chưa từng nhìn thấy một Ôn Lĩnh như vậy.
Trong quá khứ, trước khi cùng Cố Dung Khanh ly hôn, Ôn Lĩnh như là một người vợ hiền dịu ngoan ngoãn, nhưng sau khi ly hôn lại thay đổi, nhưng cũng không đến mức...!thay đổi lớn vậy chứ?
Ôn Lĩnh gọi điện thoại, không bao lâu An Nhược mang theo một người đàn ông mặc âu phục đi đến, trong tay còn cầm máy tính, lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh còn cung kính câu nệ, sau đó lại đưa cho cô ấy một cái USB.
Cô nghe được trong giọng nói của Ôn Lĩnh lúc này, mang theo sự trào phúng cùng với khinh thường, đem USB cắm vào máy tính, sau đó lấy một xấp ảnh đưa cho Kỷ Thần Hi.
Lúc Lương Mị thấy được, cô sợ hãi không thôi, che miệng lại căn bản không tin được.
Mà Kỷ Thần Hi như phát điên...!đoạt lấy ảnh trong tay Ôn Lĩnh cùng với máy tính, sau đó hét chói tai.
Ôn Lĩnh không thèm để ý đến Kỷ Thần Hi, tiếp tục lấy từng tấm ảnh ra, nhìn từng tấm từng tấm một, người đàn