Bạch Tiểu Thăng che chở Ngô Thu Yến đi ra khỏi quán cà phê.Vẻ mặt của Ngô Thu Yến trước sau có chút yên lặng ngốc trệ.Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ như thế yên lặng đi tại trên đường, đi qua hàng cây xanh râm mát, đi qua sự ồn ào của đường phố.Qua vài con phố, đến địa phương yên tĩnh, Ngô Thu Yến bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, sau đó là nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, cuối cùng khóc to lên.Cô gái này có một cái vỏ bọc lạnh như băng, cũng có một trái tim yếu ớt, càng nguy hiểm hơn là nàng biết xấu hổ.Bạch Tiểu Thăng không có khuyên nàng lấy một câu, chỉ là yên lặng đứng ở bên cạnh. Lúc sau, hắn mới cất bước đi tới cửa hàng cách đó không xa.Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở về, Ngô Thu Yến đã không khóc kịch liệt như trước nữa, hắn vẫn như cũ không đi an ủi, chỉ là đưa qua một túi khăn tay đã được bóc ra.Lại một lúc sau.Ngô Thu Yến mới đứng người dậy, vẻ mặt có chút cô đơn lẻ loi.Lớp trang điểm của nàng đã bị nhòe, nhưng lại không thèm để ý tới.- Cậu có phải rất xem thường tôi hay không.Ngô Thu Yến hỏi Bạch Tiểu Thăng.- Cả một đời có rất nhiều con đường, đi như thế nào đều là mình chọn, người khác nói cái gì có quan trọng không?Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh.- Tôi chỉ là thay chị thấy không đáng làm như vậy.- Không đáng. . .- Không đáng!Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngô Thu Yến, cặp mắt của nàng đã có chút sưng vù, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp.- Một người phụ nữ xinh đẹp, hiếu thắng như chị lại thích một người đàn ông không chịu trách nhiệm, đáng giá sao?- . . .Ngô Thu Yến không nói.- Đàn ông đi quá giới hạn chính là không chịu trách nhiệm đối với gia đình, yêu chị lại không muốn ly hôn để cưới chị, đó là không chịu trách nhiệm đối với chị. Đàn ông không chịu trách nhiệm như thế, lấy để làm gì.Bạch Tiểu Thăng cảm thán.- Bà cô béo cũng từng trẻ tuổi, chị cũng sẽ già, chờ hắn chán ghét chị, nhà vẫn là nhà hắn, cùng chị không có bất cứ quan hệ gì.- Chị không đáng làm như vậy!,Bạch Tiểu Thăng lắc đầu.Ngô Thu Yến giống như bị sét đánh, si ngốc ngơ ngác, giống như khóc lại giống như cười.Những điều này, nàng đã sớm biết rõ! Nhưng lại không ai đối với nàng cho cô ta nói rõ, nàng cũng đang tận lực tránh né hiện thực này.Lý Minh Đồng đã không còn là chính hắn, mình lại cứ ôm lấy quá khứ!Ngô Thu Yến cười, cười đến nước mắt chảy xuôi, cười đến so với khóc còn thảm.Bạch Tiểu Thăng không có đi quấy rầy người phụ nữ này.Có một số việc, cô ấy cần phải đi suy nghĩ thật tốt một chút.Không biết qua bao lâu.- Tôi mệt mỏi, cậu có thể đưa tôi về nhà sao?Ngô Thu Yến có chút mơ hồ, lời nói có chút vô lực.- Tôi đưa chị trở về nhà, chị nên tắm rửa một chút.Bạch Tiểu Thăng chỉ vào trên người nàng.Ngô Thu Yến giờ mới thấy trên người mình có vết bẩn lớn do cà phê, mùi rất khó ngửi.Trừ cái đó ra, quần áo của mình không ngay ngắn, ngực đầy đặn, eo thon đều mơ hồ có thể nhìn thấy được, đặc biệt là tại thời điểm mình ngồi xuống. Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng đang đứng bên người mình.Mặt Ngô Thu Yến đỏ lên.Bạch Tiểu Thăng ra vẻ không biết, đón xe taxi.Chỗ ở của Ngô Thu Yến cách nơi này không xa, đón xe mười mấy phút liền đến, đó là một phòng ở có vị trí khá thuận tiện.Bạch Tiểu Thăng cùng với Ngô Thu Yến đi vào phòng ở, suốt đường đưa về nhà.Nhà của Ngô Thu Yến rất sạch sẽ.Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng lại cảm nhận được không khí lạnh lẽo.Có lẽ nhà của một phụ nữ độc thân lâu cũng chỉ là một cái chỗ ở.- Cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi đi tắm một lát.Ngô Thu Yến nhăn mày nói ra, đem áo khoác của Bạch Tiểu Thăng để nhẹ nhàng trên ghế sô pha.Cô ta là người thích sạch sẽ, tự nhiên sẽ thấy khó mà chịu được.Bạch Tiểu Thăng gật đầu, ngồi xuống trên ghế sô pha.Trên bàn trà, có vài cái đồ vật trang trí nhỏ nhắn đáng yêu, để Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thưởng thức một phen.Xem ra chính Ngô Thu Yến còn có một mặt con gái đáng yêu.Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, Bạch Tiểu Thăng không kiềm được nhìn một cái.Thẳng thắn mà nói, Ngô Thu Yến là một người phụ nữ rất sức hút, dáng người, khuôn mặt, tất cả đều là không thể chê.Bạch Tiểu Thăng cảm thán, một người phụ nữ như vậy, vậy mà lại thích người đàn ông như Lý Minh Đồng.Có lẽ đây là số mệnh.Trong lúc Bạch Tiểu Thăng mơ mơ