Trong vườn hoa, tại khu nhà ở cấp cao của thành phố Thiên Nam.Tầng thấp nhất của khu nhà ở đều là vườn hoa, có người quản lý, rừng cây bốn mùa xanh tươi, hoa cỏ nở rộ.Trước cửa tiểu khu, bảo an lưng eo thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, nhỏ giọng cùng người đội trưởng bên cạnh nói chuyện phiếm, dù sao chỗ này ít đèn nên không được sáng lắm, cũng không ai thấy được. Ở tiểu khu này toàn là nhà giàu nổi danh, xe ra vào giá trị thấp nhất cũng phải 500 ngàn trở lên.Trời chiều, Trần Nhị Trụ nhịn không được ngáp một cái, liền thấy một cỗ xe đạp rẽ ngang qua, hướng khu nhà ở đi đến.- Người kia đứng lại!Trần Nhị Trụ không hề hành lễ bước nhanh qua cản người đó lại.Nói đùa, đây là địa phương nào! Cả xe mấy trăm ngàn đều đứng sang bên cạnh, ngươi chạy một chiếc xe đạp mà cũng dám đi vào?Trần Nhị Trụ chân trước vừa mới bước ra, chân sau liền bị đội trưởng kéo lại. Tên đội trưởng chạy đến bên lan can ân cần với người mới đến.Trần Nhị Trụ trợn tròn mắt, chỉ biết đứng nhìn một mỹ nữ xinh đẹp lướt qua. Nàng còn liếc nhìn hắn một cái khiến cho trái tim nhỏ của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.- Không phải chứ tiểu tam chắc chắn không đi xe đạp như thế này.Đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn em vợ mình một chút, nhỏ giọng nói.- Cậu chớ đoán mò, càng không được nói bừa, biết không! Cô gái này là do Vương tổng cố ý bắt chuyện qua với tôi, lúc đầu tôi cũng hỏi như vậy giống cậu, xém chút nữa là bị đuổi việc. Vương tổng nói những người trong khu nhà ở này mà muốn cưới cô gái đó đều là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!- Ôi chao!Trần Nhị Trụ không nhịn được thè lưỡi, những người trong này này đều thuộc loại siêu cấp có tiền, cưới cô gái này vậy mà còn gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Cô gái này cuối cùng có lai lịch gì chứ!Đội trưởng khoát tay áo, một câu cũng không muốn nói nhiều.Ngụy Tuyết Liên một đường chạy xe, thẳng đến vị trí trung tâm. Nàng trực tiếp chạy vào một ngôi biệt thự, dừng xe xong, tiến vào thang máy đi thẳng lên lầu hai.Vừa tiến vào phòng khách, Ngụy Tuyết Liên bất đắc dĩ có chút tức giận.Một nữ hài mang một chút dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng yêu với đôi chân trần như bạch ngọc, đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt.Trong phòng khách, đồ đạc bị vứt tứ tung.- Lục Văn Thiến, cậu không thể dành một chút thời gian để dọn dẹp phòng à, thật là lười biếng.Ngụy Tuyết Liên, một bên đem áo khoác máng lên giá, một bên nhặt quần áo dưới sàn lên.- Tôi còn chưa đủ chịu khó sao, những thứ này tôi chỉ đủ ăn thôi.Lục Văn Thiến cười đùa tí tửng.- Cậu đi làm, cảm giác thế nào, chơi vui không? Thật phục cậu đó, hành hạ mình như vậy thật không có ý tứ.- Có ý tứ, ít nhất tôi cũng sẽ không béo chết.Ngụy Tuyết Liên hừ một tiếng.- Cậu xem lao động là vinh quang, còn tôi thì ăn không ở không, vậy còn không biết giúp đỡ người ta dọn dẹp một chút.Lục Văn Thiến vô lại nói, nàng bỗng nhiên vỗ trán một cái.- À đúng rồi, em họ của cậu không phải là muốn mở buổi hòa nhạc sao? Cậu cho mình năm tấm vé, không, mười tấm vé vip đi. Mình dùng để tán đàn ông.- Cô bé chết tiệt, cô mới bao nhiêu tuổi hả.Ngụy Tuyết Liên triệt để bó tay rồi.- Cái gì cũng dám nói.Lúc này, bên ngoài mấy con phố, trong một phòng bao của một quán bar, Ngải Văn lông mày nhíu chặt lại.Hắn cảm giác quá khó chịu, rõ ràng lúc đầu là một buổi tối tuyệt vời. Mới có một cô gái rơi vào tay mình, mình có thể hảo hảo thưởng thức. Nhưng các sự việc bực mình lại liên tiếp xảy ra. Trước tiên là bị một tiểu tử nghèo hèn bắt chẹt, về sau nhìn thấy một mỹ nhân cực phẩm nhưng cô ấy lại chẳng thèm ngó ngàng đến mình, sau khi tới quán bar, chưa kịp uống một chén lại bị nữ nhân bên cạnh làm cho dục hỏa thiêu đốt nhưng chưa kịp làm gì thì cha hắn điện thoại tới.- Ngải Văn, con cũng đã lớn rồi, cha không thể để cho con mãi hồ đồ như thế được,