Đi ra khách sạn chính là một đại lộ lớn, Bạc Minh Thành chạy ra từ khách sạn, không đi bên trái cũng chạy sang phải.
Thẩm Thanh Ngọc dùng dao nhỏ đâm một lỗ lớn, rất nhanh khí sẽ bay ra hết, xe Bạc Minh Thành cũng chạy không được bao xa.
Phó Ngọc Hải quẹo sang quay lại ở ngã tư phía trước, trên đường trở về Thẩm Thanh Ngọc không thấy có chiếc xe nào đang đỗ, hiển nhiên Bạc Minh Thành không đi sang bên phải.
Xe lái qua khách sạn không bao lâu, Thẩm Thanh Ngọc thấy Bạc Minh Thành đứng ở ven đường.
Nhắc tới cũng châm chọc, cô chỉ thấy bóng lưng của anh là đã có thể nhận ra Bạc Minh Thành dễ như trở bàn tay.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh cũng nhìn thấy: "Tìm thấy."
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: "Tôi cũng nhìn thấy."
Cô cong môi, khẽ cười một cái.
Xe chậm rãi dừng bên cạnh Bạc Minh Thành, dưới bóng đêm, Bạc Minh Thành đang kẹp một điếu thuốc, cúi đầu hút từng ngụm.
Nhìn thấy có xe ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy là xe Phó Ngọc Hải, sắc mặt Bạc Minh Thành lạnh xuống.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thẩm Thanh Ngọc.
Cô ngồi ở bên trong, ánh mắt nhìn anh rất nhạt.
Phó Ngọc Hải chống tay trên tay lái, hơi nghiêng người, cười nhạt nhìn về phía anh: "Là cậu hai Bạc à."
Mặc dù trên mặt anh ta treo nụ cười, nhưng lời nói ra lại có vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Xe cậu hai Bạc bị hư sao?"
Bạc Minh Thành chỉ nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, anh cũng không muốn để ý tới Phó Ngọc Hải.
Anh lại nhấp một miếng thuốc, khói mù lượn lờ, anh nghe Phó Ngọc Hải lại mở miệng: "Dù sao cũng có quen biết, gió lạnh rất dữ, chúng tôi chở cậu hai Bạc đi một đoạn."
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc bên tay lái phụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành ở ven đường, cong môi không nhanh không chậm mở miệng nói: "Có liên quan gì đến tôi đâu?"
Có liên quan gì đến tôi đâu?
Lời này Bạc Minh Thành vẫn nhớ, hơn một tháng trước, xe Thẩm Thanh Ngọc chết máy đúng lúc xe của anh đi ngang qua nhìn thấy, Châu Du Dân lắm mồm nói muốn chở các cô một đoạn,