Thẩm Thanh Ngọc nói xong, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Phó Ngọc Hải nhìn thoáng qua bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, sau đó anh ta lạnh lùng nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Không phải anh không thích cô ấy sao? Vậy anh quan tâm những chuyện cũ năm xưa làm gì?"
Phó Ngọc Hải nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người đuổi kịp Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc đi cũng không nhanh, bởi vì đầu cô trống rỗng.
Cô không nghĩ tới thế mà Bạc Minh Thành lại cầm bức tranh kia tới nói, lúc trước cô mừng rỡ bao nhiêu lén chuẩn bị vẽ bức tranh kia xem như quà sinh nhật tặng cho Bạc Minh Thành, bây giờ Thẩm Thanh Ngọc có bấy nhiêu thất vọng đau khổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, thứ mình thích, thế mà lại biến thành một con dao trên tay người kia, đâm thẳng vào người mình.
Ngược lại cũng không phải quá đau, chỉ là trong nháy mắt đó, cô vô cùng hối hận.
Bàn tay cô vừa đánh Bạc Minh Thành còn đang phát run, không chỉ là tay đang phát run, cả người Thẩm Thanh Ngọc đều đang phát run.
Nhưng từ trước đến nay cô luôn kiêu ngạo, tất nhiên không thể để mình mất thể diện trước mặt Bạc Minh Thành.
Ba năm qua cô đã giẫm mình dưới chân tùy ý bọn họ giày xéo, bây giờ cô không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào, càng sẽ không để anh nhìn thấy bộ dạng mình mất khống chế thất bại và đau khổ.
Cô không thể mất thể diện ở đây, cho nên cô chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Đầu Thẩm Thanh Ngọc trống rỗng, chỉ có một đôi chân vô thức đi lên phía trước.
Cô muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà chỉ mấy bước, cô đã lắc lư.
Ngay lúc cô căm hận mình không cách nào rời đi vẻ vang, đột nhiên cổ tay bị xiết chặt.
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác, dường như hoàn hồn.
Một giây sau, cả người cô bị Phó Ngọc Hải kéo vào trong lòng.
Mùi đàn hương trên người Phó Ngọc Hải lập tức vây quanh cô, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu, nhìn anh ta: "Anh ta quá độc ác, Phó Ngọc Hải."
Bây giờ cô nói ra lời này, cắn răng, cả người đều đang phát run.
Phó Ngọc Hải nhìn lông mi cô rung động, đưa tay trực tiếp chụp lấy sau gáy cô, ấn người vào trong lòng ngực của mình: "Vậy em hoàn toàn có thể yên tâm, lòng tôi là mềm, không tin em có thể vào xem."
Thẩm Thanh Ngọc bị Phó Ngọc Hải nhấn, mặt dán trên