Châu Du Dân vừa nói, người ở đây đều hơi ngạc nhiên, Trần Ánh Nguyệt không rõ cho lắm: "Nian gì? Tiểu Ngũ dính líu đến manga từ khi nào? Châu Du Dân, vấn đề này cũng vô nghĩa quá đi! Từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngũ kém môn mỹ thuật nhất, nếu cậu ấy là hoạ sĩ manga kia, cái vậy chính là bậc thầy manga!"
Châu Du Dân không tiếp lời Trần Ánh Nguyệt, chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc hỏi lại một lần: "Cô Thẩm, là cô sao?"
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: "Vấn đề này của cậu Châu, thật sự khiến người ta ngạc nhiên."
Cô nói xong, dừng một chút: "Không phải tôi."
Trần Ánh Nguyệt thấy Châu Du Dân còn muốn bám riết không thả, cô ấy hơi bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Tôi có chơi có chịu, Tiểu Ngũ đã đến, vấn đề của anh cũng trả lời rồi, đánh cược của chúng ta xem như kết thúc."
Trần Ánh Nguyệt nói xong, đẩy Thẩm Thanh Ngọc: "Được rồi, cậu bị cảm còn chưa khỏe, nhanh về nghỉ ngơi đi."
Châu Du Dân còn muốn mở miệng, lại bị Trần Ánh Nguyệt hung hăng trừng mắt.
Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt nhìn Châu Du Dân: "Cậu Châu, không có việc gì tôi đi về trước, hai người chơi vui vẻ."
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu cười, lập tức quay người đi ra ngoài.
Phó Ngọc Hải cười nhạt nhìn Châu Du Dân một chút, ngược lại cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua, xoay người đi theo Thẩm Thanh Ngọc đi ra.
Châu Du Dân nhìn Phó Ngọc Hải, vội vàng kêu một tiếng: "Ôi, cậu Phó, chúng ta đã lâu không uống rượu với nhau rồi? Khó khi gặp nhau, không bằng… "
"Không bằng lần sau đi."
Phó Ngọc Hải cũng không quay đầu lại, trực tiếp lắc tay, sau đó cùng với Thẩm Thanh Ngọc chui vào trong đám người đi ra quán bar.
Châu Du Dân không khỏi chậc một tiếng, cảm thấy Phó Ngọc Hải ổn hơn so với Bạc Minh Thành.
Không thể không nói, tính cách kia của Bạc Minh Thành, quả thực thích hợp độc thân vạn năm.
Nhưng suy nghĩ, nói như thế nào mình cũng là anh em hơn ba mươi năm với Bạc Minh Thành, làm anh em, ở trong lòng, người trong cuộc là Bạc Minh Thành thấy không rõ, anh ta thấy rất rõ ràng, cũng không thể cứ như vậy nhìn anh em của mình đâm đầu vào trong vực sâu không dậy nổi.
Thở dài, Châu Du Dân lấy điện thoại di động ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành, đột nhiên bả vai bị người ta vỗ mạnh.
Tay Châu Du Dân run lên, suýt chút điện thoại bay ra ngoài.
Anh ta nghiêng người sang, nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang đưa tay vẫy mình.
Trần Ánh Nguyệt thấy anh ta quay sang, ghét bỏ nhìn Châu Du Dân: "Anh hỏi vấn đề rách nát gì vậy? Hẹn ước đã thực hiện, tôi đi đây."
"Tôi tiễn cô?"
"Không cần anh làm bộ có lòng tốt."
Châu Du Dân sờ mũi,