Hình ảnh được Thẩm Thanh Ngọc ném tới trước mặt Bạc Minh Tâm và Bạc Vĩnh Cơ rơi ra từ khe hở của phong bì.
Đôi mắt già của Bạc Vĩnh Cơ tạm thời không thể nhìn rõ, nhưng ý châm chọc trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc lại được thể hiện rất rõ ràng, sắc mặt ông ta trầm xuống: “Cô Thẩm, rốt cuộc cô có ý gì? Tôi hôm nay tôi nể mặt tới đây ăn bữa cơm này với cô không phải là để cho cô nổi giận với chúng tôi đâu!”
Thẩm Thanh Ngọc đối diện với ánh mắt giận dữ của Bạc Vĩnh Cơ, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi: “Tôi có ý gì, tôi nghĩ ông Bạc đây hẳn là nên xem hình trước, sau đó hỏi cháu gái cưng của ông xem gần đây cô ta đã làm ra chuyện tốt gì.”
Sắc mặt Bạc Vĩnh Cơ tái xanh, vươn tay chộp lấy tấm ảnh, Bạc Minh Tâm ở bên cạnh muốn giật lấy nhưng lại bị ánh mắt của Bạc Vĩnh Cơ làm cho hoảng sợ, không dám cử động.
Bạc Vĩnh Cơ cầm ảnh lên xem, chỉ thấy Bạc Minh Tâm đang nói chuyện với một người đàn ông trong quán cà phê, nhưng không nhìn ra là đang nói chuyện gì.
“Cô Thẩm, chẳng lẽ cháu gái tôi ăn một bữa cơm với bạn cũng là xúc phạm đến cô sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ông cụ Bạc cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì biết rằng ông ta vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên mạng.
Cô nhìn sang Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam cũng ngầm hiểu, lấy máy tính bảng ra đăng nhập vào Weibo, sau đó đưa cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đưa nó đến trước mặt Bạc Vĩnh Cơ: “Ông Bạc, ông nhìn thử xem hôm nay cộng đồng mạng mắng chửi tôi ra sao đi.”
Bạc Vĩnh Cơ nhìn xem tiêu đề đầu tiên, hơi ngạc nhiên khi thấy rằng Thẩm Thanh Ngọc đã thích Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, sắc mặt ông ta dần trở nên kỳ quái.
Bạc Vĩnh Cơ sống lâu đến thế rồi làm sao không biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ông ta trước giờ vẫn luôn bao che khuyết điểm, sĩ diện nói: “Cô Thẩm, tôi không hiểu ý cô là gì.”
“Ông Bạc, ông là thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu vậy?”
“Thẩm Thanh Ngọc! Cô nói vậy là có ý gì hả?”
Bạc Vĩnh Cơ bị chọc giận, hung hãn giơ tay vỗ lên bàn.
Thẩm Thanh Ngọc cong