Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa chứa ý cười.
Anh ta nhìn cô mấy giây, mới mở miệng: “Tôi không có người yêu mới.”
Đương nhiên, cũng không có người yêu cũ.
“Những lời này của cậu Phó, không nên nói cho tôi nghe.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận ánh mắt của anh ta, nhìn vào sâu bên trong đôi mắt đào hoa.
Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua.
Cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc chịu không nổi, vẻ mặt cô khẽ động: “Tôi về đây cậu Phó.”
“Ừm.”
Phó Ngọc Hải trả lời, đứng ở đằng kia, vẫn nhìn cô như vậy.
Không hiểu sao Thẩm Thanh Ngọc bị ánh nhìn của anh ta làm cho thấy chột dạ, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam đứng bên cạnh tưởng Thẩm Thanh Ngọc có việc, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cô Thẩm?”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Phó Ngọc Lam hỏi một câu “cô Thẩm”, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nói xong, cô nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Lúc quay người đi, Phó Ngọc Lam nhìn thoáng hoa Phó Ngọc Hải, phát hiện ánh mắt Phó Ngọc Hải vẫn đang nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hình như cô ấy đã hiểu ra chuyện gì đó, lại liếc Thẩm Thanh Ngọc, phát hiện Thẩm Thanh Ngọc đã đi xa, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Phó Ngọc Hải đứng một chỗ, vẫn luôn nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, thẳng đến khi cô biến mất không thấy bóng dáng mới thôi không nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở thang cuốn cách đó không xa: “Sao cậu hai nhà họ Bạc cũng thích nhìn lén vậy?”
Nghe Phó Ngọc Hải nói vậy, sắc mặt Bạc Minh Thành trầm xuống, nhấc chân đi đến trước mặt Phó Ngọc Hải: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái trò gì hả, Phó Ngọc Hải?”
Phó Ngọc Hải liếc anh, cười khẽ một tiếng: “Tôi làm cái trò gì chứ, Bạc Minh Thành?”
Bạc Minh Thành không muốn đứng nói nhảm với Phó Ngọc Hải: “Cậu muốn chơi trò gì cũng được, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không phải người cậu có thể tùy tiện chơi đùa! Vì trả thù tôi mà cậu đi trêu chọc Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải, cậu cũng trẻ con quá đấy.”1
Nghe thấy lời này của anh, Phó Ngọc Hải cười một tiếng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mặc dù đang cười, nhưng trong đôi mắt đều là ý lạnh, mỉa mai hỏi một câu có vẻ như không liên quan lắm: “Bạc Minh Thành, năm nay anh cũng