Dọc đường đi, sắc mặt của Bạc Minh Thành cũng không khá hơn, trên mạng cứ mười bài thì có đến tám chín bài là ông cụ Bạc bảo Bách Gia Tính tung ra.
Bạc Minh Thành nhớ lại những lời Thẩm Thanh Ngọc nói ngày hôm đó, chỉ cảm thấy như thể bị một thế lực vô hình tát vào mặt.
Đèn xanh phía trước bật sáng, phía sau có tiếng còi xe vang lên, đôi mắt đen láy của Bạc Minh Thành chuyển động, anh đạp ga phóng xe về phía trước.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước biệt thự nhà họ Bạc.
Quản gia nhìn thấy Bạc Minh Thành, không khỏi giật mình, thắc mắc tại sao Bạc Minh Thành lại về giờ này: "Cậu hai?"
Bạc Minh Thành chỉ liếc nhìn ông ta một cái, mặt mày sa sầm, đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này trong biệt thự, ông cụ Bạc đang nghe Bách Gia Tính nói về phản ứng của mọi người trên mạng, nhìn thấy Bạc Minh Thành đột nhiên xuất hiện, ông cụ Bạc cũng hơi ngạc nhiên: "Minh Thành, sao cháu lại về giờ này?"
"Ông nội."
Bạc Minh Thành đi tới chỗ ông cụ Bạc, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng: "Mấy chuyện trên mạng là do ông phát tán đúng không?"
Ông cụ Bạc nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên không tốt: "Cháu đột ngột trở về chỉ vì chuyện này?"
Bạc Minh thành không phủ nhận: "Con và Thẩm Thanh Ngọc không thể tái hôn được."
"Không thể tái hôn hay là cháu không muốn tái hôn?"
Bạc Minh Thành không trả lời câu hỏi của ông cụ Bạc: "Con hy vọng sau này ông đừng làm những chuyện như vậy nữa."
Chỉ là ly hôn, tại sao phải làm ra vẻ vì chuyện này mà anh không vực dậy nổi?
Bạc Minh Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.
"Cháu, cháu quay lại cho ta!"
Ông cụ Bạc tức giận đến mức ném chiếc gậy vào người Bạc Minh Thành, nhưng Bạc Minh Thành vẫn đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Bạc Minh Thành lúc đến nổi giận đùng đùng, lúc đi trên mặt cũng đầy vẻ bực dọc.
Quản gia nhìn thấy anh đi xuống, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc chạm phải ánh mắt của người kia, ông ta không dám mở mồm ra nữa.
Bạc Minh Thành đi từ lầu hai xuống dưới, quanh thân đầy hỏa khí, ngay cả những người giúp việc đang tưới hoa trong vườn nhìn thấy anh cũng vô thức cầm ống nước đi vào bên trong,