“Người trong mắt tôi là ai, còn không đủ rõ ràng sao?”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, khóe môi mỉm cười, trong phút chốc đôi mắt đào hoa ấy cong lên hình bán nguyệt, hình bóng cô như đang phát sáng trong đôi mắt tràn ngập ý cười đó.
Mặt Thẩm Thanh Ngọc nóng lên, cô không nói ra được đáp án.
Thấy cô im lặng, Phó Ngọc Hải bất lực thu lại ánh mắt, cụp mắt xuống: “Tôi cứ nghĩ là tôi đã bày tỏ rất rõ ràng sự yêu thích của tôi đối với em rồi.
”
“Là tôi đã hiểu lầm rồi.
”
Thẩm Thanh Ngọc hơi khó xử, trước đây cô không phải chưa từng được người khác tỏ tình qua, thư tình mà Thẩm Thanh Ngọc nhận được vào cấp ba đã có thể xuất bản ra mấy quyển rồi.
Khi còn nhỏ cô còn có thể ung dung đối mặt với sự yêu thích của người khác giới, nhưng mà hôm nay đối mặt với Phó Ngọc Hải, dường như trái tim thiếu nữ 10 năm sau mới xuất hiện, cô lại cảm thấy thẹn thùng và khó xử.
Nhưng rốt cuộc Thẩm Thanh Ngọc là một người trưởng thành 27 tuổi, chuyện xảy ra vào tối hôm nay đúng thật là khiến cho cô vô cùng bất ngờ và kinh ngạc, nhưng sau khoảnh khắc mơ hồ và không biết làm sao, rất nhanh cô đã tìm lại được quan điểm của mình.
Thẩm Thanh Ngọc cười nói: “Rất xin lỗi, trước đây đúng thật là tôi nghĩ anh theo đuổi tôi chỉ vì có chút hảo cảm, có lẽ là có một nhân tố kích thích là Bạc Minh Thành, nên thái độ của tôi đối với anh có lẽ cũng có chút không tốt.
”
“Tôi nói tôi không thích người lăng nhăng là thật, nhưng anh cũng không phải người lăng nhăng, tuy rằng tôi cũng không biết anh bắt đầu thích tôi từ khi nào, và vì sao lại thích tôi, nhưng tôi rất cảm ơn sự yêu thích của anh.
Nhưng, tôi – ”
“Thẩm Thanh Ngọc, đợi đã.
”
Phó Ngọc Hải không để cô nói hết, cắt ngang lời cô nói.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không vội, mọi người đều là người trưởng thành, thật ra có những lời không cần phải nói ra.
Phó Ngọc Hải thông minh như vậy, tin rằng anh ta cũng đoán ra được cô muốn nói gì.
Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Hải: “Ừm hửm?”
“Em định chuẩn bị phát thẻ người tốt cho tôi phải không?”
Anh ta nói rồi ngừng lại một chút: “Đệm nhiều lời như vậy, chắc là chỉ muốn nói một câu “Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau” đúng không?”
Ý cười nhàn nhạt trên mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Nếu cậu Phó biết rồi, vậy tôi nghĩ có những lời, tôi không cần nói quá rõ ràng rồi.
”
Anh ta không đáp lời