Bạc Minh Thành vừa dứt lời, ông cụ Bạc đã đưa tay giáng cho anh một cái tát: “Cháu tưởng chuyện bây giờ là cháu có muốn hay không à?
Bắt đầu từ lúc cháu với Thẩm Thanh Ngọc ly hôn thì nhà họ Bạc chúng ta đã bị nói thành cái gì rồi?
Nhà họ Phó với nhà chúng ta trước giờ không hợp nhau, lẽ nào cháu muốn trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc kết hôn với Phó Ngọc Hải, bước chân vào nhà họ Phó, sau đó bảo nhà họ Phó đè đầu cưỡi cổ nhà họ Bạc chúng ta?”
Không thể không nói, ông cụ Bạc nói nhiều như vậy, đây mới là suy nghĩ thật sự của ông ta.
Tại sao muốn anh với Thẩm Thanh Ngọc thành vợ thành chồng.
Ha, đúng là nực cười.
Bạc Minh Thành nhếch khóe miệng: “Thẩm Thanh Ngọc không muốn quay lại với con.
”
“Sao cháu biết nó không muốn?
Một gậy cũng nhịn không thốt ra ba câu như cháu, cháu từng nói với Thẩm Thanh Ngọc là cháu thích nó chưa?”
Ông cụ Bạc tức đến nỗi mặt mày tái nhớt, ông ta không ngờ người không đáng tin lúc này lại là Bạc Minh Thành.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã đến nước này, ông ta tuyệt đối không để Bạc Minh Thành chùn chân.
Ông cụ Bạc nén cảm xúc lại, thay đổi thái độ: “Minh Thành à, vừa rồi ông nội kích động.
Nhưng cháu nghĩ nghĩ những lời ta nói mà xem, lẽ nào ta nói sai sao?
Con bé có tiền có gia thế, lại xinh đẹp, tính cách cũng không có gì để chê, bây giờ ở Lâm Thanh có con gái nhà ai được như Thẩm Thanh Ngọc đâu?”
“Ông nội cũng biết tính cháu là vậy, khó tính lại kiêu ngạo.
Nhưng cháu là đàn ông, thích thì phải nói ra, cháu không nói ra thì sao Thẩm Thanh Ngọc biết được chứ?”
“Hơn nữa, cháu với Thẩm Thanh Ngọc vừa ly hôn, thằng nhóc nhà họ Phó đã gióng trống khua chiêng theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, cháu cảm thấy thằng Phó Ngọc Hải đó thích Thẩm Thanh Ngọc được bao nhiêu?
Lẽ nào cháu không sợ Thẩm Thanh Ngọc bị Phó Ngọc Hải lừa sao?
Có đôi khi phụ nữ thích lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Thanh Ngọc có thích cháu cỡ nào đi nữa, nhưng Phó Ngọc Hải vồn vã bỏ ra nhiều thì cũng không phải vô ích đâu.
”
Bạc Minh Thành vẫn không lên tiếng, ông cụ Bạc cũng biết lòng phản nghịch của