Nghe những lời này của Thẩm Thanh Ngọc, vẻ mặt Bạc Minh Thành sững lại một lúc, anh nhìn ra ý cười mỉa mai trong đôi mắt hạnh trước mắt, khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, trong đôi mắt đó không còn ánh sáng hay vẻ dịu dàng nào cả.
Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào tim: "Không phải."
"Ồ, vậy anh muốn nói chuyện gì?"
Đôi mắt đen chuyển động trong giây lát, Bạc Minh Thành hơi cúi đầu, nhìn ngón áp út trên tay trái của Thẩm Thanh Ngọc.
Anh nhớ khi mới ly hôn, trên ngón áp út của Thẩm Thanh Ngọc còn nhìn thấy dấu nhẫn, nhưng đã gần một năm trôi qua, ngón tay của cô sáng bóng trắng mịn, không còn bất kỳ dấu vết của chiếu nhẫn cưới năm nào.
Điều này khiến Bạc Minh Thành cảm thấy tim mình như thắt lại: "Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với em."
Anh thu hồi tầm mắt, lại nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Nghe được lời anh nói, Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: "Không cần, lời xin lỗi cậu hai Bạc, tôi không nhận nổi."
Điện thoại trong túi rung lên mấy cái, Thẩm Thanh Ngọc lấy điện thoại ra, nhìn thấy mấy tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt gửi tới, cô không bấm vào nhưng trong lòng rất sốt ruột: "Nếu cậu hai Bạc không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây."
"Chẳng lẽ em không muốn biết đêm đó, rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc em sao?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh cười: "Chuyện cậu hai Bạc không tra ra được, tôi không có sự tự tin có thể tra ra cái gì."
Ban đầu sau khi sự việc xảy ra, Thẩm Thanh Ngọc đã nhờ người điều tra, nhưng không tra ra manh mối gì, cũng không tìm ra người đã bỏ thuốc cô.
Cô chỉ là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp ra thì trong những dịp như thế cũng không ai phí sức bỏ thuốc cô.
Hơn nữa, không phải Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ tới, đêm đó rất có thể là cậu ấm nào đó đã vừa mắt cô sau đó giở thủ đoạn hèn hạ, nhưng ngược lại tối đó, những người tiếp cận cô cũng coi là quý ông.
Hơn nữa, sự kiện tối đó chủ yếu liên quan đến công việc kinh doanh, tất cả những người có mặt đều chú ý đến việc kinh doanh nhiều hơn.
Người giúp cô đi điều tra nói rằng đêm đó không có ai bất