Một chuyện lớn như thế, không nói đến việc Trần Ánh Nguyệt nghi ngờ, ngay cả hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh sau khi nghe xong cũng thấy khiếp sợ và lo lắng.
Đương nhiên bọn họ tin tưởng Thẩm Thanh Ngọc không phải người như thế, thế nhưng chuyện của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành đêm đó, Thẩm Quốc Vinh nghe ngóng từ chỗ của Phó Ngọc Lam, đúng là cả đêm Thẩm Thanh Ngọc không trở về căn hộ.
Người trưởng thành, mặc dù khiến bố mẹ đau lòng thế nhưng nếu tối hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì cũng dễ hiểu thôi.
Điều khiến hai người họ lo lắng chính là, mấy việc khác Thẩm Thanh Ngọc cũng khá tốt, thế nhưng trên phương diện tình cảm, nhiều năm như thế, cũng chỉ nghe cô nói thích một mình Bạc Minh Thanh.
Kết hôn ba năm trời cũng không có thai, Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bọn họ không trải qua chuyện vợ chồng.
Có thể nói Thẩm Thanh Ngọc không có kinh nghiệm gì trên phương diện này, đương nhiên cũng không hề biết chuyện ngừa thai này.
Đêm hôm đó, nếu như xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh Ngọc quên uống thuốc, nói không chừng đã thật sự mang thai.
Mấy lời đồn đãi trên internet kia cũng là ván đã đóng thuyền, hai người Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà không khỏi có hơi lo lắng và hoang mang.
Thế nhưng hai người cũng sợ khiến Thẩm Thanh Ngọc khó chịu, cho nên lúc gọi điện thoại tới, lúc lên tiếng vẫn hơi mơ màng một chút: “Tiểu Ngũ, hôm nay bố đọc báo trên mạng, lại thấy tin đồn nói con mang thai!”
Thẩm Thanh Ngọc nghe ra sợ dè dặt trong lời của Thẩm Quốc Vinh, cô có hơi không biết làm sao: “Bố, bố và mẹ cứ yên tâm, con không có thai.
”
Ngày hôm trước cô vừa mới tới kỳ kinh nguyệt, sao lại mang thai, hơn nữa cô cũng chưa trải qua việc gì đó.
Thẩm Quốc Vinh nghe thấy lời khẳng định của Thẩm Thanh Ngọc, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bố biết, cho nên nói, rốt cuộc ai đứng sau tung tin đồn thất thiệt về con, đúng là quá đáng! Nhất định phải điều tra rõ chuyện này!”
“Con biết rồi bố, con sẽ bảo thư ký Phó điều tra rõ chuyện này.
Bố à, bố và mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, con ở đây rất tốt, bố và mẹ không cần lo lắng cho con.
”
“Được, được, được.
”
Nghe tiếng nói của con gái không hề có chuyện gì, sự lo lắng của Thẩm Quốc Vinh cuối cùng cũng biến mất.
“Thế bố không làm phiền