Thẩm Thanh Ngọc cúp điện thoại, mang dép lê đi ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc cười nói: “Anh Phó hôm nay trốn việc à?”
“Ừm, cố ý trốn việc đến thăm em.
”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, đôi mắt đào hoa toát ý cười, dứt khoát hùa theo lời của Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc không tiếp lời được, chỉ đành đổi đề tài: “Chắc không phải anh thật sự cho rằng tôi mang thai đấy chứ?”
“Không phải, tôi điều tra được vài chuyện, liên quan đến Trần Nguyên Thảo.
”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe anh ta nói vậy thì vội lùi lại một bước: “Vào rồi nói.
”
Phó Ngọc Hải đi vào, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn thấy tay anh ta xách hai cái túi.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, nhìn rau trong một túi lộ ra ngoài, sửng sốt hỏi: “Anh! chắc không phải là muốn nấu bữa trưa đấy chứ?”
Đây không phải lần đầu Phó Ngọc Hải đến, anh ta xách túi đi thẳng vào bếp, vừa lấy đồ ra vừa nói: “Chẳng phải em vừa xuống máy bay à?”
Thẩm Thanh Ngọc đi đến bên cạnh anh ta: “Gọi đồ ăn ngoài là được rồi.
”
Phó Ngọc Hải nhìn cô một lúc: “Đến tháng mà ăn đồ ăn ngoài không tốt lắm đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Ngọc sững sờ, lúc phản ứng lại thì không hỏi thêm gì nữa.
“Có ngại giúp tôi một việc không?”
Lúc thất thần, Phó Ngọc Hải bỗng nói một câu.
Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn, nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: “Hả?”
“Đeo tạp dề giúp tôi, cảm ơn.
”
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc nhìn tạp dề treo bên cạnh Phó Ngọc Hải rồi lại nhìn Phó Ngọc Hải mặc áo sơ mi trắng và quần đen, cô không nhịn được cười: “Cứ thấy hơi trái ngược.
”
Cô nói xong thì cầm tạp dề đeo vào giúp Phó Ngọc Hải.
Tạp dề là kiểu trung tính, không phiên biệt nam nữ, nhưng rõ ràng Phó Ngọc Hải từ công ty đến, vẫn đang ăn vận như người thượng lưu, đeo tạp dề vào trông có hơi trái ngược.
“Em có thể nghỉ ngơi, nấu xong tôi gọi em.
”
Thấy cô đứng đó, Phó Ngọc Hải bỗng quay đầu nhìn cô.
Lúc nói câu này, trên tay anh ta cầm dao, điệu bộ hơi gây cười.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ cười một tiếng: “Anh thật sự biết nấu cơm à?”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, đôi mắt đào hoa cong lên, tràn đầy ý cười: “Nấu cơm khó lắm sao?”
Thẩm Thanh Ngọc bật cười: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.
”
Quả thực