Thẩm Thanh Ngọc nói với Phó Ngọc Hải những lời trước đây cô đã từng nói với Trần Ánh Nguyệt.
Khi Phó Ngọc Hải nghe được câu trả lời của cô, dường như anh hơi kinh ngạc, thậm chí còn khó hiểu: “Tôi quen anh ta nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy anh ta dịu dàng.”
Tuy rằng lời nói này có chút bất công, suy cho cùng không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh Bạc Minh Thành.
Nhưng lúc niên thiếu, hai người từng có khoảng thời gian làm bạn tốt, anh đã từng nhìn thấy đủ loại người, biết rằng sự lạnh nhạt của một số người chỉ là sự ngụy tạo bên ngoài.
Nhưng Bạc Minh Thành không phải như vậy, anh ta thật sự lạnh nhạt với mọi người.
Dường như anh ta không cần tình yêu của người khác, cũng không cần đi yêu người khác.
Người ngoài đều cảm thấy Bạc Minh Hoàng chết trẻ, Bạc Minh Thành trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạc, là Bạc Minh Thành đã nhặt được một món hời lớn.
Nhưng Phó Ngọc Hải biết, sâu thẳm trong lòng Bạc Minh Thành, anh ta hoàn toàn không có hứng thú đối với mọi thứ của nhà họ Bạc.
Bạc Minh Thành luôn duy trì một khoảng cách an toàn với mọi người xung quanh, anh ta sẽ không đến quá gần người khác, cũng sẽ không để người khác đến quá gần mình.
Trái tim của anh ta thật sự rất lạnh.
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc lại nói rằng Bạc Minh Thành đã từng mang lại cho cô sự dịu dàng ngắn ngủi.
Phó Ngọc Hải không thể không hoài nghi, có phải chính mình đã có quá nhiều thành kiến với Bạc Minh Thành hay không.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Thanh Ngọc lại khiến Phó Ngọc Hải có chút lòng tin: “Tôi cũng chỉ cảm nhận được điều đó một lần mà thôi, đã rất nhiều năm rồi, nghĩ lại thì nó giống như một giấc mơ do chính mình dệt nên vậy.”
Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói nhiều đến lý do tại sao mình thích Bạc Minh Thành, ngay cả Trần Ánh Nguyệt cũng không biết rõ lý do.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, trước mặt Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc càng không muốn nhắc tới: “Nhưng mà hiện tại tôi đã tỉnh táo rồi, không còn mơ mộng nữa.”
Vừa nói, cô vừa cười nhạo chính mình.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, sau đó Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng khôi phục lại, cô nở nụ cười với Phó Ngọc Hải rồi nói: “Không phải anh nói ba giờ có cuộc họp sao? Bây giờ đã là hai giờ hai mươi lăm phút rồi, từ chỗ tôi đến công ty của tổng giám