“Khi nào con giải quyết mọi chuyện ở đây xong thì con về.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Thẩm Quốc Vinh nghe xong cũng chỉ ậm ừ nói: “Được rồi, bố và mẹ đợi con về nhà.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Ngọc cúp điện thoại xong, cô lập tức đưa lay lên che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô lớn như vậy rồi mà vẫn để bố mẹ mình lo lắng, đã thế lại còn vì một người đàn ông tên Bạc Minh Thành kia!
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy bản thân mình thực sự là một đứa con gái vô dụng!
Trần Ánh Nguyệt cầm lấy điện thoại, lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, đợi chờ cho đến khi tâm trạng cô ổn định hơn.
5 phút trôi qua, Thẩm Thanh Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, hỏi: “Cậu có thể mượn tài khoản tiếp thị dưới danh nghĩa công ty anh họ cậu, được không?”
Hãng phim truyền hình và điện ảnh giải trí nổi tiếng nhất nước được quản lý bởi anh họ của Trần Ánh Nguyệt là Trần Minh Quang.
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng định thần lại, lấy điện thoại di động ra nói: “Cậu đợi tớ chút, bây giờ tớ gọi điện hỏi anh ấy trước.”
“Ừm.”
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, cô nghiêng đầu nhìn toà nhà Vi Quang ngoài ô cửa kính xe, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Lúc đầu, sao cô lại cảm thấy bản thân mình có thể sưởi ấm được trái tim Bạc Minh Thành chứ?
Đã ba năm trôi qua, nhưng may mắn thay, bây giờ cô đã phát hiện ra bản thân mình không thể làm tan chảy được trái tim anh bởi vì anh đã dành nó cho người khác, không phải Thẩm Thanh Ngọc.
Điều này cũng tốt thôi, ít nhất nó có thể khiến cô cảm thấy mình thua một cách tâm phục khẩu phục.
Chỉ là những năm gần đây, bao tội danh mà cô phải nhân lấy và bao ấm ức mà cô phải chịu đựng, Thẩm Thanh Ngọc cô nhất định sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ như trở bàn tay được!
Sau khi Trần Ánh Nguyệt và Trần Minh Quang nói chuyện điện thoại xong, cô ấy quay đầu sang thì nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe.
Bầu trời bên ngoài một màu u ám, nửa khuôn mặt của Thẩm Thanh Ngọc cũng dường như chìm trong màu u ám đó.
Trần Ánh Nguyệt biết, hiện tại Thẩm Thanh Ngọc vẫn rất buồn.
“Tối nay đi nhậu không?”
Nghe lời Trần Ánh Nguyệt nói, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô: “Không, tối nay tớ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Thấy đèn giao thông phía trước chuyển màu đỏ, Trần Ánh Nguyệt liền dừng xe, nghiêng đầu nhìn Thẩm