Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1000


trước sau

Chương 1000

Bạch Dương bĩu môi, “Ai cần anh tiếp.”

“Không ai muốn tôi tiếp cả, là bản thân †ôi tự nguyên, đúng rồi, có hai tin tốt, em có muốn nghe không?” Phó Kình Hiên chuyển chủ đề.

Anh biết rõ, nếu tiếp tục nói chuyện với cô về việc tiếp hay không tiếp.

Cuối cùng, anh chắc chắn sẽ bị cô đuổi đi.

Quả nhiên, Phó Kình Hiên vừa chuyển chủ đề, sự chú ý của Bạch Dương đã bị thu hút, hỏi: “Tin tốt gì?”

“Đầu tiên, là vị trí chủ tịch của Cố Việt Bân đã bị bãi nhiệm.” Phó Kình Hiên cũng không thừa nước đục thả câu, nhìn cô rồi trả lời.

Bạch Dương ngạc nhiên, ‘Bị bãi nhiệm?

Tại sao lại xảy ra chuyện này?”

Thấy cô hứng thú như vậy, Phó Kình Hiên mím môi, “Bởi vì Cố Tử Yên đã bị em đưa vào trại tạm giam trước đó, cho nên đã liên lụy Tam Thịnh gần như phá sản, mà Cố Việt Bân với tư cách là cha của Cố Tử Yên, hiển nhiên cũng khơi dậy sự bất mãn của các cổ đông của Tam Thịnh, lần này Cố Tử Yên lại liên lụy đến Tam Thịnh nên các cổ đông của Tam Thịnh đã cùng nhau triệu tập họp hội đồng quản trị, bãi nhiệm vị trí chủ tịch của Cố Việt Bân, về sau Cố Việt Bân sẽ chỉ là cổ đông nhàn rỗi lớn nhất của Tam Thịnh mà thôi.”

Mặc dù hiện tại Tam Thịnh vẫn là của nhà họ Cố, nhưng quyền phát ngôn lại không nằm trong tay nhà họ Cố.

Chuyện này đối với một người tự phụ như Cố Việt Bân, giống như là một cực hình, bởi vì rõ ràng là thứ của chính mình, nhưng mình lại không có quyền phát ngôn

mà chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác sử dụng, có thể dễ chịu sao?

“Đây là chuyện xảy ra hôm nay sao?”

Bạch Dương hỏi.

Phó Kình Hiên gật đầu, “Không sai, sáng hôm nay”.

Hai người ngày từng là cha hiền con hiếu biết bao.

Mà bây giờ lại trở thành kẻ thù, thật là nực cười.

“Đúng rồi, tin vui thứ hai là gì?” Bạch Dương chống người ngồi dậy.

Nằm lâu như vậy khiến eo dưới của cô mỏi nhừ, cần phải ngồi dậy, làm dịu một chút.

Vừa mới ngồi dậy, một cơn chóng mặt ập đến, Bạch Dương khó chịu kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lệch khỏi mép giường bệnh, ngã xuống.

Thấy vậy, Phó Kình Hiên lập tức đứng dậy tiến lên một bước, dùng thân mình làm tay vịn, ngăn cô lại, lúc này cô mới không bị ngã xuống khỏi giường bệnh.

“Có sao không?” Phó Kình Hiên đặt tay trên vai cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt căng thẳng lo lắng không che giấu được.

“Không sao, chỉ là chóng mặt thôi.”

Bạch Dương dựa vào cơ bụng của Phó Kình Hiên, th ở dốc, hai mắt khẽ nhắm lại, cố gắng thích ứng với cơn mê man trong đầu.

Phó Kình Hiên thấy cô khó chịu như vậy, liền đặt tay lên thái dương của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Bạch Dương muốn đẩy anh ra, nhưng cô choáng váng đến mức không còn sức lực nên chỉ có thể thuận theo anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện