Chương 1006
Nhưng Phó Kình Hiên không cho anh ta cơ hội, đợi đến lúc anh ta bước tới, Phó Kình Hiên đã lấy tay ra.
Lục Khởi mất đà suýt nữa ngã nhào xuống đất, Trợ lý Trương kịp thời đưa tay ra đỡ anh †a, mỉm cười hỏi: “Anh Lục, anh có sao không?”
“Anh không cần phải lo cho tôi?” Lục Khởi hừ một tiếng, đẩy tay Trương Trình ra sau đó đi về bên cạnh Bạch Dương.
Trợ lý Trương nhìn anh ta, ngốc nghếch lắc đầu một cái.
Anh Lục này bốc đồng như trẻ con vậy, đụng người nào cắn người đó.
Phó Kình Hiên không để ý đến chuyện xảy ra giữa Trương Trình và Lục Khởi, anh chỉ đang nhìn chằm chằm Trần Tú Chỉ: “Cô nhất quyết không chịu nói đúng không?”
Trần Tú Chi chỉ cúi đầu, không trả lời, thái độ đã nói rõ là không nói.
Khóe môi Phó Kình Hiên cong lên: “Nếu cô không nói, vậy người nhà của cô sẽ…”
“Anh muốn làm gì?” Trần Tú Chi không thể nào bình tĩnh được nữa, vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
Đến cả Bạch Dương và Lục Khởi cũng rất ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên.
Làm thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng Phó Kình Hiên lại dùng người thân để uy hiếp Trần Tú Chỉ.
Mặc dù không có đạo đức nhưng cũng phải thừa nhận rằng cách này là hiệu quả nhất.
Hơn nữa nhìn biểu cảm của Trần Tú Chỉ, giống như đã bắt đầu biết sợ.
“Tôi muốn làm gì, không phải cô là người đã có đáp án rồi sao? Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nói ra hết tất cả mọi việc, nếu không nói tôi sẽ xử lý người nhà của cô.” Phó Kình Hiên híp mắt một cái, giọng nói
Trần Tú Chi sợ run cả người, nhìn anh ta giống như bị quỷ nhập.
Phó Kình Hiên rất hài lòng với ánh mắt này, rũ mắt xuống, lạnh lùng hỏi: “Nói, tại sao cô lại tấn công Bạch Dương.”
Trần Tú Chi bĩu môi, một lúc lâu mới nói: “Bởi vì… Sự tồn tại của cô ta, sẽ uy hiếp đến một người.”
“Cái đệt!” Lục Khởi mắng, đập tay lên bàn: “Uy hiếp một người? Uy hiếp ai chứ?
Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, cục cưng cũng không phải là quỷ, cô nói thử xem, cô ấy có thể uy hiếp đến ai?”
Phó Kình Hiên và Bạch Dương cũng bị những lời nói của Trần Tú Chi làm cho kinh tởm.
Đặc biệt là Bạch Dương, bây giờ trong lòng cô giống như có sóng to gió lớn vậy.
Đúng là Lâm Diệc Hàng đoán không sai, nốt ruồi son trên cổ tay của cô thật sự khiến người khác cảm thấy bị uy hiếp.
“Tôi không thể nói.” Trần Tú Chi lắc đầu từ chối trả lời câu hỏi chính của Lục Khởi, Phó Kình Hiên cảm thấy không hài lòng, đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động vang lên.
Anh lấy ra nhìn một cái thì thấy tên người gọi, ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Dương: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Bạch Dương gật đầu.
Trợ lý Trương đẩy Phó Kình Hiên ra ngoài.