Chương 1045
Bạch Dương nghe thấy Trần Thi Hàm nói vậy, cô đặt điện thoại xuống và cười: “Lần này còn tạm, ít nhất là đã trả lời tôi.
Nếu đã hồi âm rồi thì tôi cũng thấy yên †âm. Thi Hàm! Tôi muốn ngủ một lát”
“Được! Để tôi dìu cô qua đó” Trần Thi Hàm đỡ cô đứng dậy.
Trên tầng thượng, trong phòng Tổng thống.
Bác sĩ rời đi sau khi kê toa thuốc cho Phó Kình Hiên.
Trợ lý Trương bưng một cốc nước ấm đi vào phòng Phó Kình Hiên, thấy Phó Kình Hiên đang dựa đầu giường với sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt lóe lên “Cười trên nỗi đau của người khác”.
Đây là báo ứng của việc ăn một mình.
“Khụ!” Trợ lý Trương khẽ ho một tiếng, kìm lại sự kích động muốn cười ở trong lòng, anh ta đưa cốc nước: “Tổng giám đốc Phó! Uống thuốc đi.”
Phó Kình Hiên cầm cốc nước, rồi lấy thuốc ở đầu giường và uống với vẻ mặt không cảm xúc.
“Chắc là Bạch Dương biết chuyện của tôi rồi?” Phó Kình Hiên đặt cốc nước xuống, trầm giọng nói.
Trợ lý Trương đẩy kính mắt: “Chắc là thế, vừa rồi những gì chúng ta nói với bác sĩ đều bị cô Trần nghe thấy rồi. Cô Trần chắc chắn sẽ nói lại với cô Bạch”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức tối sầm lại.
Bạch Dương biết rồi thì cô sẽ nghĩ về anh thế nào?
Có cười nhạo anh không?
Nghĩ đến nụ cười lúc đó của Trần Thi Hàm, trong lòng Phó Kình Hiên chợt thấy nặng nề.
Giờ Bạch Dương ghét anh như vậy, nghe thấy câu chuyện cười
Hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ rồi.
Phó Kình Hiên giơ cánh tay che đôi mắt lại, anh không muốn đối diện với thế giới này.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy mất mặt đến vậy.
Nhìn thấy bộ dạng hoài nghi nhân sinh của Phó Kình Hiên, trợ lý Trương không nỡ cười trên nỗi đau người khác, anh ta cầm cốc nước ở đầu giường lên và nói: “Tổng giám đốc Phó! Tôi ra ngoài trước đây.”
Phó Kình Hiên “ừm” một tiếng.
Trợ lý Trương quay người đi về phía cưa.
Anh ta không làm phiền tổng giám đốc Phó nữa.
Để tổng giám đốc Phó ở đây được yên Tĩnh và quay về nhân gian.
Ngày hôm sau, Bạch Dương ba người lên máy bay về Hải Thành.
Phó Kình Hiên không đi cùng, anh còn có chút chuyện ở Nam Giang, anh muốn kiểm tra sổ sách của chi nhánh, kiểm tra xong mới đi.
“Cục cưng!” Bạch Dương vừa xuống máy bay, đi ra khỏi đường hầm thì nghe thấy giọng nói vui mừng của Lục Khởi từ phía trước truyền đến.
Trần Thi Hàm cười và nói với Bạch Dương: “Tổng giám đốc Bạch! Lục Khởi ở phía trước.”