Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1090


trước sau

Chương 1090

Lý Đại Ngưu thấy tay của mình bị hất ra, cũng không tức giận, ngược lại không hề quan tâm mà mỉm cười: “Phải phải phải, là tôi gọi nhầm, ông không phải là ông em, là ông anh, tôi gọi ông là ông anh Cố, ông anh Cố, chúng ta bây giờ cũng là người thân rồi?”

“Ai là người thân với ông?” Cố Việt Bân tức giận tới phát run.

Người không biết xấu hổ như này, vừa rồi ông ta gọi ông em, bây giờ lại bám víu họ hàng với ông ta.

Da mặt sao lại dày như vậy.

“Sao không phải là họ hàng chứ.” Phó Kình Hiên không vui mà chỉ vào Cố Mạn Tình ở trong lòng Cố Mạn Tình nói: “Con bé này là con gái của tôi, bây giờ nhận ông làm ba, vậy hai nhà chúng ta đương nhiên là người thân rồi.”

Nói đến đây, Lý Đại Ngưu đột nhiên bật cười, khen ngợi mà nhìn Cố Mạn Tình: “Thất à, ba thật không ngờ con có bản lĩnh như vậy, tự mình chạy ra ngoài, vậy mà còn có thể làm con gái của nhà giàu, không tồi, con thật là niềm kiêu ngạo của ba.”

Sắc mặt của Cố Mạn Tình vừa đỏ vừa trắng, vừa tức vừa giận: “Ông im miệng, tôi không có tự mình chạy ra ngoài! Còn nữa, tôi cũng không phải là con gái của ông?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lý Đại Ngưu không vui rồi: “Sao con không phải là con gái của ba chứ, con xem con trông giống ba cỡ nào, nói không phải là ba con ai tin? Còn nữa, con là mẹ con mang thai mười tháng, là ba nhìn con sinh ra, ba còn có thể nhận nhầm sao?”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, không nói đến sắc mặt của Cố Việt Bân đã thay đổi, ngay cả bà Cố, người đang ôm Cố Mạn Tình, cũng buông lỏng

tay ra một chút.

Đúng vậy, nếu không phải là con gái của người này, Mạn Tình làm sao có thể giống với người này như vậy.

Cố Mạn Tình cảm nhận được suy nghĩ của họ, trong lòng hoảng hốt, cô nhanh chóng năm lấy tay Bà Cố, nhìn Cố Việt Bân và nói: “Ba, mẹ, đừng tin ông ấy, con thực sự không phải con gái ông ấy, thực sự không phải!”

“Nếu không phải, vậy cô hãy giải thích một chút, tại sao cô lại giống Lý Đại Ngưu như vậy.” Trình Minh Viễn nở nụ cười xấu xa trên khóe miệng nhìn Cố Mạn Tình.

Cố Mạn Tình mắt đỏ hoe, vừa đau lòng vừa oán giận nhìn anh ta.

Anh ta đúng là quá đáng.

Anh ta muốn bóc trần thân phận của cô đến vậy sao?

“Cái đồ tâm thần.” Lần nữa nhìn thấy ánh mắt như vầy của Cố Mạn Tình, khoé miệng Trình Minh Viễn âm thầm giật giật.

Bạch Dương hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, cô ta hận tôi.” Trình Minh Viễn nhún vai nói.

Bạch Dương nở nụ cười: “Anh mang theo Lý Đại Ngưu tới, cô ta không hận anh mới là lạ”

Nhìn thấy hai người đang nói đùa, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng.

Chuyện gì vậy?

Không phải trong lòng Bạch Dương có khúc mắc với Trình Minh Viễn vì bị Trình Minh Viễn giấu diếm sao?

Tại sao bây giờ quan hệ giữa hai người họ lại trở nên tốt như vậy?

Có lẽ nào Bạch Dương đã tha thứ cho Trình Minh Viễn?

Nghĩ đến khả năng này, hai nắm tay của Phó Kình Hiên nắm chặt lại một cách thô bạo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện