Chương 1099
Vậy phải làm thế nào?
Cố Mạn Tình đang cắn môi, hoang mang không biết phải làm như thế nào, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén.
Cố Mạn Tình vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang, đúng lúc bắt gặp đôi mắt u ám của Phó Kình Hiên.
Đột nhiên, cô ta giống như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt phát sáng.
Lúc trước, anh nói có thể giúp cô che giấu thân phận, vậy bây giờ có lẽ vẫn còn giữ lời chứ?
Nghĩ như vậy, Cố Mạn Tình hít một hơi thật sâu, sau đó đưa cho Phó Kình Hiên một ánh mắt cầu cứu.
Đôi mắt Phó Kình Hiên hơi lóe lên, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Người phụ nữ này, dám làm giám định với Cố Việt Bân, là vì có tóc của Bạch Dương.
Nhưng bây giờ, cô ta lại không dám nhổ tóc làm giám định với vợ chồng Lý Đại Ngưu, nên cầu xin anh giúp đỡ.
Sau khi đọc được suy nghĩ của Cố Mạn Tình, Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, đồng ý.
Cố Mạn Tình thở phào nhẹ nhõm, sự sợ hãi trong lòng dần biến mất, mim cười: “Con biết rồi ba, con sẽ nhổ tóc ngay bây giờ.”
Nói xong, cô ta dùng lực kéo mấy sợi tóc xuống, đưa cho Cố Việt Bân: “Ba, đây ạ”
Cố Việt Bân đưa tay ra nhận lấy, sau đó bảo trợ lý đi xin mấy cái túi chống nước, phân biệt cho vào.
Sau khi cho vào, ông ta nhìn Bạch Dương và Trình Minh Viễn: “Nhìn thấy chưa, Mạn Tinh đã nhổ tóc rồi, bây giờ nên đến lượt mấy người rồi.”
“Trình Minh Viễn.” Bạch Dương gọi Trình Minh Viễn một tiếng.
Đương nhiên Trình Minh Viễn không nói gì, bảo vợ chồng Lý Đại Ngưu lần lượt nhổ mấy sợi tóc, cho vào mấy cái túi chống nước mà Cố Việt Bân đưa đến.
“Bây giờ tôi sẽ đích thân
Cố Việt Bân lạnh lùng hừ nói tiếng: “Tôi cũng đi, tôi cũng muốn đích thân trông chừng, ai biết được mấy người có động tay động chân gì không, đem cái ban đầu biến thành cái khác.”
“Đã như vậy, Trình Minh Viễn, hai người cùng đi đi.” Bạch Dương cắn môi nói.
Cho dù thế nào, cô nhất định phải chứng minh Lý Thất không phải là con gái của Cố Việt Bân.
Cô không tin, những chỗ xét nghiệm khác cũng đều bị Lý Thất mua chuộc.
Trình Minh Viễn và Cố Việt Bân đã rời đi, hiện tại chỉ còn Bạch Dương, Phó Kình Hiên, còn có bà Cố và Cố Mạn Tình, cùng với hai vợ chồng Lý Đại Ngưu.
Phó Kình Hiên nhấc cổ tay lên xem thời gian, sau đó cúi đầu nói với Bạch Dương đang ngồi trên xe lăn: “Cứ ở đây đợi cũng không phải là cách, tôi bảo người sắp xếp một phòng nghỉ ngơi, vào phòng nghỉ đợi đi.”
Bạch Dương cũng không phải đối, gật đầu đồng ý: “Được.”
Quả thật cô cũng không muốn cứ ở đây, thời gian lâu, chuyện cô không nhìn thấy rất có khả năng sẽ bị bại lộ.
Phó Kình Hiên tìm nhân viên, thuê một phòng nghỉ, sau đó đẩy Bạch Dương đi vào.
Còn về những người khác, anh không thèm quan tâm.
Đến phòng nghỉ, Phó Kình Hiên rót nước đưa cho cô: “Uống một chút đi, anh thấy môi em có chút khô.”