Chương 1102
Cô không kiên quyết từ chối anh.
Có phải anh có thể cho rằng cô đã có chút chấp nhận anh.
Nắm được suy nghĩ này, tâm trạng của Phó Kình Hiên đột nhiên trở nên vui vẻ.
Dì Trương nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng vui cho anh.
Nhưng sự vui mừng này cũng nhạt dần.
Bởi vì bà không nhìn thấy một chút tình cảm nào đối với cậu chủ từ trên mặt của cô Bạch, nên bây giờ, cô Bạch vẫn chưa khôi phục lại tình cảm với cậu chủ.
Vì vậy, cậu chủ vẫn phải cố gắng nhiều.
Rất nhanh, cửa phòng nghỉ đã có người gõ cửa.
Dì Trương theo bản năng muốn đi mở cửa, nhưng lại bị ánh mắt của Phó Kình Hiên ngăn lại.
Dì Trương lập tức thu lại bàn chân đã bước ra, lúc này mới phản ứng lại, bây giờ bà vẫn “ở bên ngoài nhận điện thoại, chưa trở về.”
“Tôi đi mở cửa, có lẽ là bữa trưa tôi đặt đã đến rồi.” Phó Kình Hiên đứng dậy, đi về phía cửa.
Không lâu sau, anh cầm đồ ăn đi đến, đặt lên chiếc bàn nhỏ uống trà phía trước ghế sofa.
Bạch Dương ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức †ừ trong mùi thơm của đồ ăn đoán ra được anh đã gọi những món gì, trong lòng lóe lên một tia buồn nhẹ.
Bởi vì những món này, đều là món mà cô thích.
“Anh… Bạch Dương quay đầu về phía người đàn ông ở bên cạnh, khóe miệng mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.
Phó Kình Hiên đang gắp đồ ăn cho cô, nghe thấy giọng nói của cô, ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Mấy món này….
“Đều là món mà em thích ăn đó.” Phó Kình Hiên biết cô muốn nói cái gì, ngắt lời cô.
Sau đó, anh lại nghĩ đến điều gì đó, nói thêm một câu: “Yên tâm đi, những món này, tôi chưa từng gọi cho Cố Tử Yên.
Bạch Dương nhướng mày: “Anh cảm thấy tôi tin sao?”
“Tôi biết em
Lông mày Bạch Dương run rẩy hai cái: “Anh không cần nói xin lỗi với tôi, trên thế giới này người thích ăn xoài rất nhiều, không chỉ có một mình tôi thích ăn, hơn nữa ăn xoài cũng không phải quyền lợi thuộc về một mình tôi, nên anh mua cho ai cũng không sai.”
“Tôi biết rồi, nhưng ở chỗ tôi, đây chỉ là quyền lợi của một mình em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, trước đây tôi chỉ là xem Cố Tử Yên thành em, nên tôi mới mua xoài cho cô ta, nhưng sau này tôi mới biết, cô ta bị dị ứng với xoài.” Phó Kình Hiên tách đôi đũa ra, đặt vào tay cô.
Bạch Dương xoay đũa: “Thực ra, tôi rất hoài nghi, rốt cuộc tại sao anh lại nhận Cố Tử Yên thành tôi? Đương nhiên, trên thế giới quả thật có chuyện nhận nhầm người, hơn nữa còn không ít, nhưng sáu năm vẫn không phát hiện ra là nhận nhầm người, quả thật khiến tôi cảm thấy quá….”
Cô cười chế giễu một tiếng, không nói ra lời phía sau nữa.
Nhưng Phó Kình Hiên có thể hiểu được ý của cô.
Anh cúi đầu tự giễu nhếch miệng: “Nếu như tôi nói, tôi bị thôi miên, nên mới không nhận ra Cố Tử Yên là giả, em có tin không?”