Chương 1105
Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại của cô, nhìn thấy đã cúp máy, ánh mắt hơi lóe lên hỏi: “Em với Trình Minh Viễn nói gì vậy?”
Bạch Dương vân vê hai má: “Trình Minh Viễn nói, đã có kết quả, Lý Thất không phải là con gái của vợ chồng Lý Đại Ngưu, là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân, tôi và anh ta lại vừa hay tìm được Cố Mạn Tinh thật sự.”
Cô cười tự giễu.
Phó Kình Hiên thấy cô như vậy, sự áy náy trong lòng càng nhiều hơn.
Nhưng rất nhanh, anh đã siết chặt nắm tay, đè sự áy náy kia xuống, khẽ trả lời hai chữ: “Vậy sao…
“Đúng vậy.’ Bạch Dương ngẩng đầu lên thở dài: “Anh nói xem, thế giới này tại sao lại có chuyện giống như phim như vậy chứ?”
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, đang định nói chuyện, thì cửa phòng nghỉ bị người khác dùng lực đập, hơn nữa âm thanh vô cùng chói tai và gấp gáp, có thể thấy người bên ngoài cửa nôn nóng và không kiên nhẫn đến mức nào.
“Mở cửa, Bạch Dương, cô mở cửa cho tôi!”
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cố Việt Bân, trong giọng nói kia không che giấu được sự đắc ý và vui sướng.
Giống như những gì mà Trình Minh Viễn nói trong điện thoại, Cố Việt Bân đến tìm cô để gây phiền phức.
Lòng bàn tay của Bạch Dương nắm chặt lại: “Sếp Phó, đỡ tôi lên xe lăn, tôi đi mở cửa.
“Em đừng đi, để tôi đi” Phó Kình Hiên đè vai cô xuống, sau đó đứng dậy đi đến cửa.
Phó Kình Hiên mở cửa ra.
Cố Việt Bân cứ tưởng là Bạch Dương, đang định ném bản kết quả giám định trong tay lên mặt Bạch Dương, kết quả lại đối mặt với khuôn mặt vô cảm của Phó Kình Hiên, đột nhiên dừng lại, cau mày nói: ‘Sếp Phó, tại sao lại là cậu mở cửa?”
Người này tại sao vẫn chưa rời đi?
Phó Kình Hiên buông tay nắm cửa ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta và một chồng tài liệu trong tay ông ta, đôi mắt hơi nheo lại: “Ông tìm Bạch Dương làm gì?”
“Tìm cô ta làm gì?” Cố Việt Bân lạnh
“Ông đang uy hiếp tôi.” Phó Kình Hiên nhướng mày.
Cố Việt Bân dời mắt đi chỗ khác: “Không dám, tôi sao dám uy hiếp sếp Phó, tôi đã nói rất rõ ràng, đây là ân oán của nhà họ Cố tôi với Bạch Dương, không phải là chuyện của sếp Phó cậu, nên sếp Phó…”
“Nếu như tôi nói, tôi cứ muốn nhúng tay vào đấy?” Phó Kình Hiên trực tiếp ngắt lời của ông ta.
Con ngươi của Cố Việt Bân lồi lên: “Sếp Phó, cậu không cảm thấy cậu làm như vậy, rất không làm theo quy tắc sao? Vô duyên vô cớ nhúng tay vào chuyện của người khác, thủ đoạn có chút quá bá đạo rồi?”
“Không sao cả, tùy ông muốn nói gì thì nói, nhưng chuyện này, tôi đã quyết định đã nhúng tay vào.”
Phó Kình Hiên từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Đừng nghĩ tôi không biết ông muốn làm gì với Bạch Dương, nhưng Cố Việt Bân, tôi nói cho ông biết, Bạch Dương là người tôi yêu, ông cho rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn cô ấy bị ông ức hiếp? Nên chuyện này tôi nhất định phải nhúng tay vào, hơn nữa tôi thề, sau này cho dù là bản thân Bạch Dương hay là tập đoàn Thiên Thịnh đều do nhà họ Phó tôi bảo kê, nên ông muốn đối phó với Bạch Dương, đối phó với Thiên Thịnh, tốt nhất hãy cân nhắc một chút, nếu không đừng trách Phó Kình Hiên tôi không nể mặt!”