Phó Kình Hiên ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Dương, để cô tựa vào trong ngực anh.
Sau đó, anh xé áo sơ mi của mình làm băng vải, băng bó vết thương sau đầu cho Bạch Dương, cầm máu một cách đơn giản.
Mà trong quá trình cầm máu, đáy mắt anh đầy vẻ xót xa và đau lòng mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Cố Tử Yên nhìn thấy, ánh mắt đỏ lên, nhưng không đi lên ngăn cản.
Cô ta biết rõ, lúc này mình đi ngăn cản, là sự thể hiện của lòng dạ nhỏ mọn, ngay cả một người bị thương cũng không tha.
Lục Khởi gọi điện thoại xong: “Bên khách sạn đã sắp xếp bác sĩ về phòng Bạch Dương rồi, giờ chúng ta đưa cô ấy về là được.”
Phó Kình Hiên cột nút băng vải, bế Bạch Dương lên theo kiểu bế công chúa.
Lục Khởi thấy vậy, thả điện thoại vào lại trong túi, đưa hai tay ra: “Đưa cô ấy cho tôi là được.”
“Cậu không được, hành động vừa rồi của cậu đã thể hiện rõ, cậu không hợp chăm sóc cô ấy.” Phó Kình Hiên lạnh lùng mở miệng, không giao cô gái trong ngực ra.
Lục Khởi giận cười: “Tôi không được chẳng lẽ tổng giám đốc Phó thì được? Đừng quên nhé tổng giám đốc Phó, anh và cô ấy đã ly dị, tôi bây giờ mới là bạn trai của cô ấy.”
“Đúng đó Kình Hiên, anh Lục là bạn trai của cô Bạch, anh đưa cô Bạch cho anh Lục đi, chắc hẳn anh Lục sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Cố Tử Yên tiến lên, kéo kéo ống tay áo Phó Kình Hiên, dịu dàng khuyên.
Tay Phó Kình Hiên ở dưới gối và nách Bạch Dương siết chặt lại, cuối cùng vẫn buông, trầm mặt đưa Bạch Dương tới.
Lục Khởi hừ với anh một tiếng, ôm Bạch Dương xoay người đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Phó Kình Hiên cảm thấy nhức mắt, trong lòng lại phiền não, nắm đấm cũng nắm lại, nhưng sau khi đứng lên, anh chợt phát hiện trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác dính kì lạ, mở ra nhìn một cái, trong lòng bàn tay ngoài máu của Bạch Dương ra còn có một chất lỏng không rõ.
Chất lỏng kia truyền tới mùi thơm thoang thoảng, Phó Kình Hiên xoa một chút, chất lỏng nổi lên bong