Chương 1112
Phó Kình Hiên mấp máy môi, anh không trả lời nổi.
Bạch Dương vuốt tóc: “Được rồi, Sếp Phó, trả điện thoại cho tôi đi, để tôi tự gọi.”
Phó Kình Hiên đưa điện thoại cho cô: “Ban nãy anh đã gửi tin nhắn cho dì Trương rồi, lát nữa dì ấy đến ngay.”
Sau khi nói dứt lời, anh gật đầu với dì Trương đang đứng ở góc phòng.
Dì Trương nhẹ nhàng bước đến mở cửa, giả vờ như mình vừa quay lại, khom lưng với Bạch Dương với vẻ say náy: “Xin lỗi cô Bạch, tôi có việc gấp nên phải ra ngoài một lúc, xin cô thứ lỗi.”
“Thôi, dì đưa tôi về đi.” Bạch Dương vẫy vẫy †ay, cô không định tính toán việc bà ấy tự tiện ra ngoài trong giờ làm.
Dì Trương luôn miệng xin lỗi cô một lúc, bà †a nhìn thoáng qua Phó Kình Hiên rồi đẩy cô ra khỏi phòng nghỉ.
Phó Kình Hiên đi theo bọn họ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh chợt khựng bước.
“Bạch Dương, một lát nữa anh còn có chút việc, không tiễn em được nữa.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương và nói.
Đôi môi hồng của Bạch Dương nhàn nhạt đáp lại: “Không cần anh tiễn đâu, đi thôi dì Trương.”
Dì Trương gật đầu, tiếp tục đẩy cô xuống thang máy.
Phó Kình Hiên đứng nguyên ở đó nhìn hai người, đến khi thấy hai người sắp đi vào thang máy, tự nhiên anh lên tiếng: “Bạch Dương, em có từng nghe qua câu này chưa?”
“Hả?” Bạch Dương ngơ ngác quay đầu lại: “Câu gì?”
“Cơ hội do mình tự giành lấy chứ không phải do người khác ban phát.” Khóe miệng Phó Kình Hiên hơi nhướng lên.
Bạch Dương chau mày: “Anh
“Nếu em không muốn cho anh cơ hội thì anh sẽ tự cho mình cơ hội, anh tin có một ngày em sẽ bị anh làm cho cảm động.”
Hầu kết Phó Kình Hiên chuyển động, anh nói, biểu cảm trên gương mặt chưa từng nghiêm túc như vậy.
Anh có thể yêu cô hai lần.
Vậy nên anh tin rằng, với sự nỗ lực của mình cô cũng có thể như vậy.
Bạch Dương phì cười: “Vậy sao? Vậy anh thử xem, xem anh rốt cuộc có thể làm tôi cảm động không, dì Trương, đi thôi.”
Cô gõ nhẹ lên tay cầm của chiếc xe lăn.
Dì Trương quay đầu lại làm vội động tác cố lên với Phó Kình Hiên rồi đẩy Bạch Dương vào trong thang máy.
Nghe thấy tiếng ding, báo cửa thang máy đã đóng thì Phó Kình Hiên mới quay người, đi về hướng ngược lại.
Bên kia là phòng họp của cơ quan.
Tới trước cửa văn phòng, Phó Kình Hiên nhìn hai nhân viên cảnh sát đang đứng trực ở đó.
Anh đi qua, khẽ gật đầu với hai người bọn họ: ‘Làm phiền các anh rồi.”
“Không có gì, có điều Sếp Phó chỉ có thời gian nửa tiếng thôi, sau nửa tiếng chúng †ôi sẽ phải đưa người về nơi tạm giam, vậy nên anh phải nhanh lên.” Một nhân viên cảnh sát nhìn đồng hồ rồi nói.
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, sau đó đẩy cửa văn phòng bước vào.