Chương 1159
Diệp Chí cụp mắt, như đang suy ngẫm vấn đề này.
Mấy giây sau, anh ta cắn răng đáp: “Bỏ xel”
“Bỏ xe?”
“Phải, giờ xe tiến không được lùi không xong, không muốn bị đuổi kịp thì chỉ còn cách bỏ xe ở đây thôi. Chúng ta đi đường núi.
“Đi đường núi lên núi Vân Vụ?” Tài xế kinh ngạc không thôi.
Diệp Chí lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã ta: 3⁄11 “Không thì sao?”
“Nhưng đường núi rất xa, ít nhất phải mấy tiếng mới có thể tới núi Vân Vụ được.” Tài xế nói.
Diệp Chí day huyệt thái dương: “Tôi biết, nhưng đây là cách duy nhất. Hơn nữa, cỏ cây trong núi um tùm tươi tốt, là vật che chắn tốt nhất. Dù về sau bọn Diệp Hàn Triết biết chúng ta đã vào núi thì cũng rất khó tìm được chúng ta.”
Tài xế thở dài, cuối cùng gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu Tư. Tôi sẽ sắp xếp khởi hành ngay.
“Ừ”” Diệp Chí xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, cụp mắt đáp lại.
Tài xế đi về phía chiếc xe van, giơ tay gõ cửa sổ chỗ ghế lái.
Cửa xe hạ xuống, người đàn ông lái xe thò đầu ra: “Gì thế?”
“Cậu Tư nói bây giờ chúng ta lập tức bỏ xe, đi đường núi tới núi Vân Vụ.” Tài xế đáp.
“Đi đường núi?” Gã đàn ông lái xe hít sâu: “Nhưng xa lắm đấy.”
“Hết cách rồi, nếu còn kẹt ở đây nữa sẽ bị đuổi kịp mất.” Lúc nói lời này, tài xế liếc nhìn về ghế sau.
Thấy ghế sau không có người, vẻ mặt gã †a lập tức thay đổi, giọng nói cũng
“Cái gì?” Hai người đàn ông cao to ngồi trên ghế lái và ghế phụ lái đồng thanh hỏi.
Tài xế chỉ ghế sau: “Cô gái ngồi trên xe các cậu đâu?”
“Không phải ở đằng sau sao, kẹt dưới ghế đấy.’ Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái chán chường chỉ ra đằng sau.
Tài xế thò đầu vào xem thử, rốt cuộc cũng nhìn thấy Bạch Dương, gã ta không nhịn được lên tiếng chế nhạo: “Sao cô ta lại kẹt dưới đó?”
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái vỗ vai người ngồi ghế lái: “Do đại ca đột nhiên cua gấp nên cô ta rơi xuống đấy.”
“Thì ra là thế” Ba người phá lên cười.
Bạch Dương ngồi đằng sau thật sự vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.
Cô biết dáng vẻ cô kẹt dưới ghế thế này rất buồn cười.
Nhưng nghe những người đó cười nhạo mình, trong lòng cô thật sự rất tức giận, cực kỳ bực bội.
Nhưng mà có bực hơn nữa thì sao? Chẳng phải vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn những người đó coi cô như trò cười sao?
Nhưng cũng may mà những người này không cười quá lâu, một lát sau đã yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt tài xế nghiêm túc, nói: “Được rồi, hai cậu mau sắp xếp ổn thỏa cho cô ta rồi lên đường đi.”