“Dẫn theo thầy thôi miên làm gì?” Lục Khởi lấy điện thoại ra, một hồi cũng không có phản ứng.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng lóa của Bạch Dương.
Quả nhiên, anh đoán được cô ấy không chỉ muốn đơn giản là gọi cảnh sát.
Không ngờ đây mới là mục tiêu thực sự của cô.
Cố Tử Yên cũng đã phản ứng lại, sắc mặt dần tái nhợt.
Bạch Dương nhìn cô ta, nụ cười trên mặt càng ngày rõ nét: “Đương nhiên là để điều tra chân tướng rồi, em nghe nói đối phó với một số nghi phạm cứng đầu, cảnh sát sẽ nhờ một thầy thôi miên tới rồi thôi miên nghi phạm, như vậy nghi phạm sẽ không ý thức được mà chủ động khai nhận hành vi phạm tội của mình.”
“Đúng vậy!” Lục Khởi hưng phấn vỗ đùi: “Cách này hay.”
Bạch Dương cố ý giả vờ nghi ngờ nhìn Cố Tử Yên: “Cô Cố, cô bị sao vậy? Sao cơ thể cô run lên vậy, sắc mặt lại khó coi như vậy, đổ mồ hôi lạnh nhiều thế.
Hay là cô bị bệnh rồi?”
“Anh nghĩ cô ta không bị bệnh, cô ta có tật giật mình, dẫu sao lát nữa cũng sẽ bị tát vào mặt thôi.” Lục Khởi lớn tiếng chế nhạo.
Cố Tử Yên cắn môi một cách dữ dội, trong lòng vừa hoảng sợ vừa sợ hãi, hận Bạch Dương muốn chết.
Người phụ nữ này quả thật là ghê gớm, không chỉ nghĩ ra một chiêu trò là tìm một thầy thôi miên, còn muốn đem toàn bộ phát trực tiếp trên mạng, có khác gì với việc vạch trần âm mưu giết người đâu.
“Kình Hiên …” Cố Tử Yên khóc thút thít, nhìn người đàn ông bên cạnh khóc lóc cầu cứu.
Người đàn ông dụi dụi mắt, trong mắt hiện lên vẻ hơi mệt mỏi.
Hoặc là, ngay từ đầu anh đã sai, đáng lẽ không nên mềm lòng đồng ý để cô che giấu sự thật khi cô cầu xin lúc sáng.
Để đến nỗi mọi thứ đã diễn biến đến mức như vậy, gần như không còn cách nào cứu vãn được nữa.
“Bạch Dương, việc phát sóng trực tiếp với thôi miên không cần làm nữa, không cần thiết làm lớn chuyện như vậy, sẽ chỉ làm trầm trọng hơn mâu thuẫn giữa nhà họ Cố và Thiên Thịnh.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch