Bạch Dương nghe trong tai có hơi ngứa một chút, không nhịn được rụt cổ một cái: “Công việc bận rộn sao lại có thời gian gọi tôi thế.”
“Không bận, vừa mới chụp tạp chí xong, bây giờ là thời gian nghỉ, cho nên không có gì làm cả.
Không ngờ thấy bài chị đăng, chị, chị làm vậy ý là gì, Phó Kình Hiên cho chị một mảnh đất?” Lương Triết hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Dương dựa lưng vào ghế.
Lương Triết khẽ cau mày: “Sao anh ta phải cho chị đất, chị chẳng lẽ chị và anh ta...”
“Nghĩ gì vậy.” Bạch Dương nghe giọng cậu ta cũng biết cậu ta hiểu lầm, dở khóc dở cười giải thích: “Đây là anh ta vì Cố Tử Yên nên bồi thường cho tôi.”
“Bồi thường cho chị?” Lương Triết đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo mấy phần: “Chị, có phải Cố Tử Yên làm gì đó với chị hay không?”
Bạch Dương xoa xoa mi tâm, thở dài một cái: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cô ta to gan như vậy.”
Cô kể đơn giản lại chuyện ở khu nghỉ dưỡng.
Lương Triết nghe xong, tay cầm điện thoại chợt siết chặt, trong mắt thêm mấy phần sát khí: “Chị, vậy chị bây giờ như thế nào?”
Biểu cảm của cậu ta mặc dù lạnh như băng, nhưng giọng nói chuyện nhưng tràn đầy sự quan tâm và khẩn trương.
Vì vậy, Bạch Dương cũng không có nhận ra cậu ta có gì lạ, ấm lòng trả lời: “Không sao, chỉ là chấn động não nhẹ, qua vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.” Lương Triết khóe miệng thấp xuống: “Được rồi chị, bên này em bắt đầu làm việc, không nói nữa.”
“Được, cậu làm việc cho tốt, gặp lại sau.” Bạch Dương gật đầu một cái.
“Gặp lại sau!” Lương Triết buông điện thoại xuống, mặt không cảm xúc gửi một tin nhắn đi: Tôi có chuyện cần cậu làm...!
Đầu kia rất nhanh đã trả lời: Nhận!
Lương Triết nhìn nụ cười xinh đẹp của Bạch Dương trên màn hình điện thoại, ngón cái