“Được, Kình Hiên cháu yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ Tử Yên thật tốt.” Cố Việt Bân vội vàng đáp ứng.
Sau đó, ông ta để điện thoại xuống, sắc mặt u ám, giao cho thư ký: “Chuẩn bị xe, về nhà!”
Nửa giờ sau, Cố Việt Bân trở lại nhà họ Cố.
Quản gia chào đón, Cố Việt Bân đưa áo khoác tới: “Bà và cô nhà ở nhà chứ?”
“Bà và cô nhà ở trong phòng ạ.” Quản gia vắt áo lên tay, trả lời.
Cố Việt Bân ừ một tiếng, đi lên lầu.
Trong phòng trên tầng, bà Cố và Cố Tử Yên ngồi ở cuối giường, đang cùng nhau xem album ảnh.
Cố Tử Yên chỉ mình trong hình: “Mẹ, mẹ còn nhớ tấm hình này không?”
Bà Cố dịu dàng xoa mái tóc dài của cô ta: “Dĩ nhiên nhớ, đây là ảnh chụp năm con sáu tuổi, mẹ còn nhớ năm ấy con chơi trốn tìm, mẹ tìm thế nào cũng không thấy, dọa mẹ sợ muốn chết, còn tưởng không tìm được con.
Kết quả là con đi trốn xong ngủ quên trên gác mái.”
“Con biết, sau khi con tỉnh lại đi xuống tầng, phát hiện mẹ cũng khóc, còn báo cảnh sát cơ.” Cố Tử Yên nhớ lại nói.
Nụ cười trên mặt bà Cố nhạt đi, đáy mắt lại là vẻ thù hận.
Không tìm được con, bà có thể không khóc, có thể không báo cảnh sát sao? Bởi vì lúc ấy bà tưởng rằng con gái bị bắt cóc mất.
Nhưng cũng may cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Cố Tử Yên lật tới trang kế tiếp, đột nhiên, một bức ảnh ố vàng từ album rơi ra.
Cô ta khom người nhặt lên, trong hình là một đứa bé sơ sinh, ước chừng khoảng mấy tháng, đang nhếch môi cười, mười phần dễ thương, khiến người ta mới nhìn đã thích.
Cũng không biết tại sao, Cố Tử Yên một chút cũng không thích, ngược lại lại sinh ra chút mâu thuẫn với người trong hình, thậm chí là ghét.
Nhưng cô