Cố Tử Yên nhìn cửa, ánh mắt u ám không rõ.
Nếu mẹ không nói cho cô ta, vậy cô ta tự mình đi thăm dò, cô ta luôn có thể tra ra.
Còn có Bạch Dương, lần trước không giết chết, để cho Bạch Dương thoát một kiếp, lần sau không may được vậy đâu!
...!
Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương và Lục Khởi mới vừa ra khỏi phòng họp, Đồng Khê đã ngăn ở bên cạnh hai người.
Cô ấy đầu tiên là nhìn lén Lục Khởi một cái, che kín tình cảm trong mắt, mới nghiêm nghị báo cáo với Bạch Dương: “Sếp Bạch, tập đoàn Tam Thịnh mới vừa gọi tới, nói sếp Cố của họ muốn gặp cô.”
“Cố Việt Bân muốn gặp tôi?” Bạch Dương nhướng mày.
“Đúng vậy, bây giờ ông ta đang trên đường tới.”
Lục Khởi cười lạnh một cái: “Bé cưng, ông ta thế này là không cho em cơ hội để từ chối, đúng rồi, ông ta có nói muốn gặp bé yêu để làm gì không?”
“Dạ không có.” Đồng Khê lắc đầu một cái trả lời, giọng nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Bạch Dương một ít.
Nhưng hai người đều không nghe ra.
Bạch Dương gật đầu một cái: “Đã như vậy, thì gặp một chút đi.
Thư ký Đồng, cô đi pha trà đi.”
“Vâng.” Đồng Khê gật đầu.
Bạch Dương và Lục Khởi đi tới phòng làm việc Trên đường, Lục Khởi sờ cằm suy đoán: “Cố Việt Bân đến tìm em, không phải là vì chuyện mảnh đất kia chứ?”
“Hẳn là thế rồi, ngoài chuyện này em nghĩ không có lý do thứ hai.” Bạch Dương đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lục Khởi bước ở phía sau một bước, đóng cửa lại: “Anh thấy, tám mươi phần trăm ông ta muốn lấy lại mảnh đất đó.”
Bạch Dương cười một chút, vừa kịp trả lời, thư ký Đồng đẩy cửa, đưa đầu vào dò hỏi: “Sếp Bạch, sếp Lục và sếp Cố